18.
Năm đầu, bé Nguyệt thi nghệ thuật nhưng rớt.
Nghe tin thầy dạy ngay gần nhà, bố vội đưa con về nhờ thầy chỉ dạy.
Thằng Tùng cũng theo về, bảo học thử.
Thầy Dư nhỏ với :
“Cả hai cộng cũng bằng một nửa của em.”
đáp:
“Câu thầy đừng riêng, cho phụ .”
Và thế là mấy hôm , thầy liên tục khen mặt :
“Tiểu Thảo là thiên tài trăm năm một, các em khác còn kém xa.”
Chỉ bức chân dung của bé Nguyệt, thầy :
“Năm xưa Tiểu Thảo vẽ một bức tương tự, còn treo trong phòng vẽ.
Có trả 200 ngàn cũng bán.”
Mẹ hào hứng hỏi:
“Sao bán ạ?”
Thầy :
“ với Tiểu Thảo thiếu tiền, để kỷ niệm.”
Mẹ hỏi tiếp:
“Thế còn tranh của bé Nguyệt?”
Thầy nhún vai:
“Lần bảo cháu giấy khác, giấy 5 đồng, vẽ cái phí quá.”
Mẹ câm nín.
Năm thứ hai, bé Nguyệt trượt.
Lần điểm năng khiếu đủ, nhưng điểm văn hóa thiếu chút xíu.
Bố cầm bài tiếng Anh 50 điểm của nó lên, giận run:
“Chị mày lúc đó tiếng Anh điểm tuyệt đối!”
Thì ông .
Biết hết.
Có lẽ, ông cũng luôn chờ một lời khen từ ông…
ông keo kiệt đến mức cho nổi.
Thôi .
Cũng may, giờ cần nữa.
Năm thứ ba, bé Nguyệt và thằng Tùng thi chung đợt.
Lần , bố nghiêm giọng bảo con gái:
“Nếu trượt nữa thì công nhân .
Ngày xưa chị mày cũng sắp xếp , chỉ là nó tự giành giật cơ hội.”
“Cho con 3 cơ hội đấy.”
Ông sang thằng Tùng:
“Đừng tưởng con thể thi mãi.
Bố già , học nghệ thuật tốn kém, đỗ thì .”
Nói là …
Khi điểm công bố, thằng Tùng thi thiếu 2 điểm, bố nỡ ép nó .
Chỉ thở dài:
“Thôi thì tìm trường cao đẳng mà học.”
Còn bé Nguyệt, 3 thất bại, lẽ tự thấy hổ, tự thu xếp hành lý, Nam thuê.
19.
Lưng của bố ngày càng còng hơn. Kết thúc năm đó, ông mới chỉ 53 tuổi.
Mẹ thì hình như lưng dày lên mấy phân, nét già nua lộ rõ từ phía lưng.
Có lẽ họ trò chuyện với , nhưng còn chút khao khát giao tiếp nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/la-dua-tre-bi-cha-me-bo-lai-nhung-toi-se-khong-tu-bo-chinh-minh/7.html.]
Thỉnh thoảng họ về quê đúng lúc cũng mặt ở đó, họ chỉ lặng lẽ một góc, im lặng tiếp đãi bạn bè, lúng túng như ngoài.
Hai mươi năm trôi qua, vị trí của chúng như hoán đổi.
Họ giống hệt khi xưa — rón rén, dè dặt, thu trong một góc, sợ chú ý sợ lãng quên.
Chỉ một điều đổi: giữa chúng vẫn là một lạnh lùng thể bắc cầu.
Và lẽ, giai điệu lạnh nhạt sẽ kéo dài đến tận lúc chết.
Từng cố xoa dịu mối quan hệ giữa chúng , khuyên đổi góc :
“Nếu ngày xưa họ thờ ơ như , thì chị thành công như hôm nay?”
thực sự kinh ngạc.
Hóa đời thật sự tôn vinh nỗi đau.
Nhà văn Dư Hoa từng trong Sống rằng:
“Đừng bao giờ tin rằng khổ đau là điều xứng đáng.
Khổ đau chính là khổ đau,
nó mang thành công,
cũng nên truy cầu.
Có rèn luyện ý chí là vì thể tránh khỏi khổ đau.”
luôn ơn những từng giúp đỡ , dù chỉ là một viên kẹo.
tuyệt đối sẽ tha thứ cho những ai khiến tổn thương.
Bởi vì — thể trải qua những điều đó.
20.
34 tuổi.
Ông bà nội đều mất.
Căn nhà ở quê nhờ thầy Dư trông nom giúp, còn thì nào nữa.
Hai năm , bố từng nhờ thầy dò hỏi tung tích , nhưng tìm gì thì cũng bỏ qua.
Nghe em gái , năm thứ hai công nhân, quen một đồng nghiệp nhanh chóng mang thai — mới hai tháng bầu.
Vì đến tuổi kết hôn nên chỉ tổ chức lễ cưới mà đăng ký kết hôn.
Nó kém mười tuổi, nhưng con của nó lớn hơn con gái hai tuổi.
Còn đứa con trai mà bố từng dồn hết yêu thương và kỳ vọng — Trương Tiểu Tùng, khi nghiệp cao đẳng thì lười biếng, ăn bám hổ.
Về , đổ bệnh, bố phẫu thuật.
chỉ chu cấp chi phí cần thiết, nhưng hề xuất hiện.
chọn cách đối xử với họ giống hệt cách họ từng đối xử với — một con gái lạnh lùng và vô hình.
Họ từng cho cái gì, giờ trả y như .
Người nông luôn hiểu rõ đạo lý: Gieo gì gặt nấy.
Một ngày nọ, trong khu vườn buổi chiều yên tĩnh, cuối cùng cũng hiểu một điều:
Có lẽ... bố thật sự từng ghét bỏ .
xuất hiện khi họ sẵn sàng bố .
Sự mặt của khiến mất công việc định đáng bà .
Khiến bố buộc trưởng thành, lên gánh vác gia đình.
Họ ghét , dù chẳng gì sai, dù đến với thế giới chỉ vì tình yêu.
Khi em gái và em trai đời, thể là do họ trưởng thành, hoặc chấp nhận phận,
họ mang hết những lầm trong quá trình nuôi dạy — để bù đắp cho hai đứa .
Dù điều đó khiến chúng nuông chiều đến hư hỏng, nhưng ít — chúng cảm nhận tình yêu của cha .
đến đúng thời điểm.
Dường như nên cảm thấy vì sinh gặp thời.
sẽ .
Bởi vì , sai.
Và việc thể đến ngày hôm nay —
chỉ nhờ những tử tế từng gặp,
mà quan trọng nhất — là vì bao giờ từ bỏ chính .
Cảm ơn vì những gặp gỡ.
Mong chờ những điều ở tương lai.
(Hết văn)