LÁ BÀI JOKER - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2025-05-03 01:12:57
Lượt xem: 74
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sự tử tế đột ngột của anh ta khiến tôi bối rối, liệu đây cũng là một phần của trò chơi sao?
Đầu tiên, anh ta chiếm được lòng tin của tôi, sau đó anh ts sẽ chụp ảnh tôi và phát tán khắp trường? Tôi thề là tôi sẽ không tắm.
Cố Ngọc không còn cách nào khác, đành phải lờ tôi đi.
Anh ta đã đi chăm sóc chú mèo con.
Tôi cũng không vào phòng ngủ. Tôi mệt mỏi và buồn ngủ đến nỗi cuối cùng tôi cuộn mình trên ghế sofa và ngủ thiếp đi.
Trong lúc choáng váng, tôi cảm thấy có bàn tay chạm vào trán mình.
Sau đó, một chiếc chăn ấm được đắp lên người tôi.
10.
Tôi đã bị đánh thức.
Lương Trì nắm chặt cổ áo Cố Ngọc, hai mắt đỏ bừng chất vấn:
"Cố Ngọc, mày có ý gì, hai đứa chúng mày đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Tôi được quấn trong chăn và mặc áo khoác của Cố Ngọc bên trong.
Lương Trì nghiêm túc nhìn tôi, môi anh ta gần như mím lại thành một đường thẳng.
"Sao mày lại có thể tốt với cô ta như vậy? Cô ta không xứng với Đại Đại."
Lương Trì chửi thề.
"Cô ấy khác với Đại Đại." Cố Ngọc bình tĩnh nói.
"Lương Trì, điều kiện gia đình của Đại Đại tốt hơn cô ấy rất nhiều, nhưng cô ấy cũng gặp phải sự chế giễu của người khác. Cô ấy đã làm gì?"
Bàn tay nắm chặt cổ áo của Cố Ngọc của Lương Trì khẽ run lên, anh ta chửi thề như đang che giấu điều gì đó:
"Đừng nói chuyện vớ vẩn nữa."
"Đại Đại cố tình tiếp cận anh và lợi dụng anh. Cô ta ủng hộ việc chơi trò Joker, chia bài Joker cho bất kỳ ai cản đường cô ta. Rõ ràng cô ta không phải là kẻ yếu đuối, nhưng cô ta đã vung d.a.o chống lại những kẻ còn yếu hơn."
Giọng nói của Cố Ngọc trầm thấp, có phần mỉa mai.
"Im mồm! Đại Đại đã ch.ết vì tao, mày không được phép nói xấu cô ấy, không ai được phép nói xấu cô ấy!" Lương Trì vô cùng tức giận.
"Đại Đại c.h.ế.t vì ung thư, không phải vì anh. Sau ngần ấy năm, anh vẫn phát thẻ trò chơi hề. Anh đưa cho Trần Hòa vì anh ta đã làm phiền anh trai của Đại Đại ở bên ngoài. Anh đưa cho Lý Thành vì anh ta đã nói xấu Đại Đại sau lưng cô ấy. Anh không nên đưa cho Giang Ninh.”
"Sao anh cứ tìm đến Giang Ninh gây sự? Bởi vì anh phát hiện Giang Ninh khác với Đới Đại! Anh không dám thừa nhận mình quan tâm đến cô ấy, vì như vậy chính là phản bội Đới Đại."
Giọng nói của Cố Ngọc vẫn bình tĩnh, anh bình tĩnh giải thích xong.
Anh ta nhìn Lương Trì bằng đôi mắt đen láy và nói:
“Nhưng tôi dám thừa nhận điều đó.”
"Lương Trì, tôi thích Giang Ninh, anh có thể đừng chơi trò này nữa được không?"
"Cố Ngọc, gia tộc của mày đã liên hệ với gia tộc tao nhiều đời, mày có tư cách gì mà cầu xin tao?"
Dường như có một ngọn lửa đỏ kỳ ảo lóe lên trong con ngươi của Lương Trì, và anh ta tức giận nắm lấy cổ tay tôi.
Âm thanh chói tai quá:
"Cố Ngọc, trò chơi của tao không bao giờ dừng lại. Cô ta từ đầu đến cuối vẫn là Joker.”
"Đây là Joker của tao!"
Lúc Lương Trì dẫn tôi ra khỏi nhà Cố Ngọc, anh ta rất tức giận.
Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương
Tôi đã mặc đồng phục học sinh rồi, trên tay vẫn cầm áo khoác của Cố Ngọc, có chút choáng váng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/la-bai-joker/chuong-7.html.]
Lương Trì nhìn thấy liền giật lấy ném xuống đất, không quên giẫm lên hai lần.
"Sao cô vẫn còn giữ quần áo của nó? Cô không nỡ rời xa thằng đó phải không?Từ đời nhà thanh nhà hắn đã là tùy tùng cho gia tộc tôi rồi!”
"Nếu cô còn nhìn nó lần nữa, tôi sẽ dùng kim chọc vào mí mắt cô và dọa ngươi ch.ết khiếp." Lương Trì tức giận nói.
Tôi vội vàng ngừng nhìn Cố Ngọc.
Lương Trì nắm tay tôi rồi sải bước chạy ra ngoài.
Anh ta trông như thể bị điên, nắm tay tôi chặt đến mức đau.
Tôi định rút tay lại:
"Lương Trì, anh muốn gì?"
"Tôi muốn gì?" Lương Trì dường như đã tỉnh táo lại sau khi nghe giọng nói của tôi.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, và trong đôi mắt sáng như sao của anh ta, hình ảnh tôi đang cảnh giác hiện lên.
Anh ta đột nhiên chạm vào mặt tôi và nói: "Giang Ninh, chịu thua đi. Nếu em chịu thua, anh sẽ không bắt nạt em nữa."
"Giang Ninh, tôi nguyện ý thu hồi lá bài Joker, em chỉ cần chịu thua, gọi tôi là anh Trì là được."
Anh ta chạm vào mặt tôi một cách gần như ám ảnh.
Lúc đó, cảm giác buồn nôn dâng lên trong bụng tôi.
Tôi chắc chắn đã nôn.
Nôn thẳng vào người anh ta.
11.
Từ ngày đó trở đi, Lương Trì không còn bắt nạt tôi nữa.
Anh ta chia những lá bài Joker cho những kẻ đã bắt nạt tôi.
Thật nực cười! Tại sao anh ta không gửi nó cho chính mình?
Anh ta chia lá bài Joker cho một trong những tên tay sai của mình, tên này tát vào mặt tôi và đẩy tôi xuống nước.
Lương Trì dẫn hắn ta đến trước mặt tôi.
Giọng nói của anh ta lạnh lùng và hung dữ: "Em có thể tự mình báo thù."
Tôi nhìn chàng trai bị trói trước mặt, đôi mắt cầu xin như một con thú nhỏ.
Tôi lắc đầu.
Tôi nói, “Trò chơi này thật kinh tởm.”
Tôi nói, "Những kẻ bắt nạt phải ch.ết."
Vừa nói xong, chiếc cốc trên bàn đã bị hất xuống đất.
Lương Trì bước tới gần tôi và túm chặt cổ tôi.
"Em nghĩ tôi ghê tởm lắm sao, nghĩ tôi nên c.h.ế.t sao?”
"Giang Ninh,đừng có mà không biết phân biệt tốt xấu."
Tôi bị bóp cổ và nhìn anh ta không chịu nhượng bộ, và anh ta nhanh chóng buông tôi ra.
Tôi che cổ và ho khan.
Không thể để tình trạng này kéo dài thêm nữa. Tôi không muốn chịu đựng sự thay đổi tâm trạng của Lương Trì nữa.
Tôi muốn rời đi.