Cô ta mím môi, nhìn tôi chăm chăm:
“Anh chưa từng nghi ngờ, có khả năng cô ta là nội gián được người khác cài vào bên cạnh anh sao?”
Thẩm Khác khẽ nhướn mày: “Hửm?”
“Vài hôm trước em ra ngoài mua hoa, tình cờ bắt gặp cô ta đưa một xấp tài liệu dày cộp cho một người đàn ông.”
Sầm Lộ rơm rớm nước mắt:
“Mới nãy anh cũng nói, lần thứ ba vận chuyển hàng cùng Avar gặp trục trặc, em nghĩ... có lẽ là do có kẻ phản bội.”
(Avar chính là tên Mặt Sẹo.)
Ánh mắt Thẩm Khác chuyển sang tôi, bàn tay cũng đã đặt lên s.ú.n.g bên hông:
“Có thật không, Tuệ Tuệ?”
Hắn có một đôi mắt rất đẹp, gò mày hơi cao, khi chuyên chú nhìn người khác, sâu thẳm tựa như bầu trời đêm đầy sao lạnh, dường như có thể nhìn thấu mọi lời dối trá.
Tôi sững sờ nhìn cây s.ú.n.g trong tay hắn vài giây, rồi đột nhiên bật cười.
“Đúng vậy, tôi đúng là đã đưa cho người ta một xấp giấy rất dày.”
Tôi nhẹ giọng nói:
“Là tranh vẽ. Tôi vẽ một vài bức tranh về anh, định nhờ người ta đóng khung, rồi tặng cho anh.”
“Vớ vẩn!”
Sầm Lộ thét lên, nên tôi lại nhìn sang cô ta:
“Kẻ bán đứng anh, là cô ta. Tôi nghe thấy cô ta gọi điện, nói ở bên anh rất nguy hiểm.”
“Đồ bịp bợm! Cô đang chia rẽ chúng tôi!”
Nhưng nụ cười bên môi Thẩm Khác càng sâu, ánh mắt lại càng lạnh lùng, đó là dấu hiệu nguy hiểm rất rõ ràng.
Thấy vậy, Sầm Lộ hét lên, đột ngột lao về phía tôi.
Trong động tác của cô ta, ánh sáng lạnh lấp lánh nơi đầu ngón tay, đó là một con d.a.o găm!
“Cô nghĩ chỉ với lời nói dối rẻ tiền là có thể thoát thân? Cô có biết tôi và anh ấy quen nhau bao nhiêu năm rồi không? Khi tôi nói không thích vết sẹo trên người anh ấy, anh ấy đã...”
Ầm ầm, vài tiếng nổ đanh thép vang lên!
Một loạt viên đạn b.ắ.n thẳng vào thái dương Sầm Lộ, khuôn mặt kiều diễm của cô ta nát vụn trong nháy mắt, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe, dính đầy lên mặt mũi tôi.
Con d.a.o găm trong tay cô ta rơi xuống đất leng keng.
Cô ta ngã xuống, m.á.u từ vết thương trên đầu không ngừng tuôn trào.
Khứu giác tôi tràn ngập mùi m.á.u tanh nồng nặc, ngay cả trên lông mi cũng dính đầy m.á.u me nhầy nhụa.
Trong tầm nhìn mơ hồ.
Thẩm Khác buông súng, sắc mặt bình thản bước qua vũng máu, từng bước đến gần tôi.
Hắn hất xác vị hôn thê như đạp phải rác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/la-anh-phai-khong/chuong-7.html.]
Chỉ nhẹ nhàng dùng ngón tay gạt đi chất lỏng dính trên mí mắt tôi.
“Chó con của anh, bị dọa rồi sao?”
Dù đại não tôi đã hoàn toàn trống rỗng, nhưng miệng vẫn tự động thốt ra:
“... Cô ta nói, không thích vết sẹo trên người anh, vậy anh đã, anh đã làm gì...?”
Thẩm Khác nhìn tôi, im lặng.
Khoảnh khắc ấy, tôi không thể phân biệt nổi ánh mắt hắn là dịu dàng hay tàn nhẫn.
Chỉ nghe giọng hắn khàn khàn:
“Không có gì cả.”
“Tại sao không trả lời!? Anh đã làm gì hả!?”
Ngay lúc đó, họng s.ú.n.g lạnh băng lại lần nữa dí sát trán tôi.
“Tuệ Tuệ, có phải dạo này anh đối xử với em quá tốt, nên em quên mất thân phận của mình rồi không?”
Hắn bật cười khẽ:
“Một con chó, có tư cách gì mà hét vào mặt chủ nhân như vậy, hử?”
Tôi còn muốn nói thêm gì đó, nhưng trước mắt bỗng tối sầm, rồi ngất lịm.
8.
Tôi đã mơ một giấc mơ rất dài, rất dài.
Trong mơ, không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, tôi và Thẩm Ứng Tinh thuận lợi thi đỗ đại học.
Tôi như nguyện vào Học viện Mỹ thuật, còn anh ấy cũng đỗ vào ngôi trường mình mong ước với thành tích đứng đầu toàn trường.
Anan
Nghỉ đông cùng nhau về nhà, trên đường đi qua cửa tiệm ở phía Bắc thành phố.
Thẩm Ứng Tinh bảo tài xế dừng xe, quay đầu hỏi tôi:
"Muốn ăn hạt dẻ rang đường không?"
"Muốn!"
Tôi vui vẻ đáp lại, giọng trong trẻo, anh ấy liền đẩy cửa xe xuống, đi về phía cửa tiệm.
Nhưng đúng lúc ấy, từ ngã rẽ bất ngờ lao ra một chiếc xe tải nhỏ màu trắng.
Khi xe đi ngang qua, tốc độ chậm lại, một cánh tay vươn ra, bất ngờ kéo mạnh Thẩm Ứng Tinh vào trong xe.
Chiếc xe lập tức tăng tốc, lao vút qua bên cạnh chúng tôi.
Khoảnh khắc giao nhau, tôi đối diện với một đôi mắt mang theo nụ cười lạnh lẽo bên trong chiếc xe ấy.
Đó là Thẩm Khác.
…