“Là như cha, như tổ tiên mà tôn kính.”
Ta nghiêm túc đính chính.
Tạ tiên sinh hoàn toàn câm nín.
Hồi lâu sau, ông bất chợt đưa tay lên che mặt, thở dài một hơi thật dài:
“Tước Chi, trước mặt Điện hạ, ngươi chớ có nói ra chuyện ngươi thích Trúc Ô, càng đừng nhắc đến việc thành thân.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta không hiểu: “Vì sao vậy?”
Tạ tiên sinh sắc mặt nặng nề: “Ngươi đã xem Điện hạ như phụ thân, thì trong mắt Người, Trúc Ô chẳng khác nào chàng rể. Mà phụ thân nhìn con rể, tất sẽ càng soi xét, khắt khe. Chẳng lẽ ngươi muốn Trúc Ô bị trừ lương, cắt thưởng sao?”
A?!
Vậy thì nghiêm trọng thật rồi!
Ta vội vàng gật đầu đồng ý.
Thế nhưng sắc mặt Tạ tiên sinh vẫn không khá hơn là bao, nhìn ta lại bắt đầu lắc đầu thở dài:
“Ta xem hành vi, lời nói của Điện hạ dạo này… chỉ e Người đã sinh lòng hối hận. Chỉ mong có thể trì hoãn tới lúc tiểu thư họ Viên rời đi, chớ để lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa…”
10
Ngày thứ hai sau khi về lại vương phủ, ta đã bắt đầu nhớ Trúc Ô.
Tối qua không có Trúc Ô đọc thoại bản, ta lăn qua trở lại trên giường, mãi lâu thật lâu mới ngủ được.
Thế nhưng nhớ tới lời Tạ tiên sinh nói, bước chân vừa ra khỏi phòng của ta lại chợt chùng xuống.
Trúc Ô là ám vệ của Điện hạ. Ta muốn gặp hắn, chẳng thể giấu được Điện hạ. Mà lại không thể để Điện hạ biết ta thích Trúc Ô, còn muốn gả cho hắn.
Ta ngốc nghếch như vậy, không cẩn thận là sẽ lỡ miệng mất.
Vậy thì thôi.
Ta tiu nghỉu quay lại phòng, ngồi ngẩn người.
Lúc này, nha hoàn A Đào bên cạnh Điện hạ lại đến tìm: “Tước Chi, Điện hạ cho gọi ngươi.”
Mắt ta sáng rỡ, vội vàng bước ra mở cửa.
Điện hạ gọi ta — như vậy ta có thể đường đường chính chính mà gặp Trúc Ô rồi! Biết đâu còn được nói chuyện với hắn nữa. Trước kia khi Điện hạ bận việc, cũng hay sai thị vệ và nha hoàn tới chơi với ta.
A Đào trêu: “Ngươi này, đúng là vừa nghe được gặp Điện hạ liền vui đến thế.”
Ta hân hoan mừng rỡ, không giải thích gì.
Tạ tiên sinh nói A Đào tỷ là người bên cạnh Điện hạ, nếu nàng biết, ắt sẽ kể lại với Người. Thế nên, ta không thể nói.
Rất nhanh đã tới tẩm điện của Điện hạ.
A Đào tỷ đẩy cửa cho ta, nhưng ta lại không như mọi khi, vội vàng chạy vào.
Trên mái điện, giữa cành cây, khí tức ám vệ ẩn hiện… Ta không biết Trúc Ô đang nấp ở đâu.
Đang lén ngó nghiêng, thì giọng nói khàn nhẹ của Điện hạ vang lên:
“Tước Chi?”
Ta không dám nhìn tiếp, vội vàng bước vào trong điện.
Trường Lăng vương ngồi sau án thư, thần sắc bình thản, nhưng nơi đáy mắt đã lộ ra đôi phần mỏi mệt vì công vụ.
“Điện hạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kinh-thuoc/7.html.]
Ta định hành lễ, nhưng bị Người ngăn lại: “Đến đây, ngồi cạnh Cô.”
Ta làm theo, ngồi xuống, thì thấy trên bàn nhỏ cạnh án thư bày đầy các món điểm tâm mà ta yêu thích.
“Cô vẫn luôn đợi ngươi.” Trường Lăng vương nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm: “Từ tối qua đến sáng nay… vì sao ngươi không đến tìm Cô?”
Ta vội thu ánh mắt khỏi đám đồ ăn: “Điện hạ có cho gọi đâu ạ? Ta vẫn luôn ở trong phòng, không nhận được khẩu dụ của Người.”
Tiếng tre va vào nhau, là Điện hạ dùng sức nắm chặt lấy trúc giản.
Trong mắt Người dường như có sóng ngầm:
“Trước kia, dù Cô có gọi hay không, ngươi cũng đều đến tìm Cô.”
Hả?
Trước đây ta vô phép như vậy sao?
“Điện hạ… là vì khi đó Tước Chi tuổi còn nhỏ, hiểu biết nông cạn, nên mới thường làm phiền Người. Sau này, nhất định sẽ không như thế nữa…”
Ta nhớ, mỗi lần ta khiến Điện hạ không vui, Tạ tiên sinh đều nói giúp ta mấy lời như vậy. Nhưng không hiểu vì sao, chính miệng ta nói ra, lại khiến nét mặt Điện hạ càng thêm u ám.
Ta lập tức câm lặng.
Giá mà Điện hạ cũng giống như Trúc Ô…
Muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra là được rồi.
Ta ngốc nghếch như thế, căn bản không biết mình đã làm gì khiến Người giận.
“Sau này sẽ không làm gì?”
Điện hạ lạnh giọng hỏi.
Ta do dự một chút.
Điện hạ thích cô nương ngoan ngoãn nghe lời.
Người đã hỏi, ta đương nhiên phải trả lời.
Vì vậy ta cẩn trọng đáp: “Sẽ không tùy tiện quấy rầy Điện hạ, cũng không khiến Người tức giận nữa…”
“Bốp.”
Điện hạ đặt mạnh trúc giản xuống án thư. Những thẻ tre xưa nay luôn quan trọng hơn ta, giờ cũng không thể giữ được ánh nhìn của Người.
Người kéo lấy cổ tay ta, nơi đáy mắt là một cơn sóng ngầm đang trào dâng:
“Tước Chi, dù giận dỗi cũng nên có mức độ!”
Ta vội vàng lắc đầu, muốn giải thích rằng ta không hề giận dỗi.
Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng bước chân,
Tạ tiên sinh gõ ba cái lên cửa, giọng gấp gáp: “Điện hạ, sứ giả nhà họ Âm ở Nam Dương xin cầu kiến!”
Ánh mắt Trường Lăng vương liếc ra ngoài điện.
Chốc lát sau, Người từ từ buông tay ta ra.
Người khẽ nhắm mắt, rồi mở ra, ánh sóng ngầm cũng theo đó mà lắng xuống.
“Cho sứ giả đợi ở Lan phòng.”
Ta cũng đứng lên theo. Điện hạ sắp nghị sự, ta nên lui ra.