Kiếp Trước Tôi Là Một Con Khỉ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-02-23 21:21:36
Lượt xem: 189

1

Tôi vốn là một con khỉ.

Kiếp trước chỉ vì tội lỡ tay giật điện thoại với ví tiền của khách du lịch ở khu du lịch, bị phạt xuyên không làm nữ chính tiểu thuyết ngược để chịu khổ cả đời.

Tôi được sinh ra trong Tướng quân phủ.

Lúc mới lọt lòng mẹ thì không khóc, bà mụ tá hỏa, vội vàng dốc ngược tôi lên, vỗ bốp bốp mấy cái vào lưng.

Bị vỗ đau phát bực, tôi liền “khẹc khẹc” mấy tiếng, ai ngờ lại thành tiếng khỉ kêu.

Năm tháng tuổi đã biết bò.

Bánh xe số phận bắt đầu nghiêng ngả từ đây.

Vì tôi bò khắp nơi, đủ mọi tư thế, bò dưới đất, bò cột nhà, bò cả lên xà nhà.

Vốn dĩ, thiết lập nhân vật của tôi là một nữ chính câm, không được sủng ái, suốt ngày chỉ biết ấm ức chịu đựng.

Ấy vậy mà giờ đây, cha tôi lại thấy tôi năng động hoạt bát, lại còn leo trèo giỏi, đúng là có phong thái năm xưa của ông, thế là tôi nghiễm nhiên trở thành hòn ngọc quý của Tướng quân phủ.

Mới hai tuổi đã tự trèo cây hái đào ăn.

Mẹ tôi tuy miệng mắng tôi là con khỉ hoang, nhưng vẫn sai người hầu trèo cây bắt tôi xuống.

Hôm đó, tôi thức tỉnh thêm một kỹ năng từ kiếp trước.

Khả năng nhảy từ cây này sang cây khác.

Năm ấy, em gái cùng cha khác mẹ của tôi chào đời.

Nhưng con bé em gái nhỏ nhắn xinh xắn như búp bê từ bé lại chẳng hề chiếm được sự chú ý của cha tôi.

Suy cho cùng, ai mà cưỡng lại được một đứa nhóc hai tuổi có thể trồng chuối trên cây cơ chứ?

2

Năm bảy tuổi, tôi theo cha xuống Nam Chiếu dẹp loạn.

Cha tôi bận tối mắt tối mũi giải quyết mớ bòng bong tranh quyền đoạt vị trong vương phủ Nam Chiếu.

Còn tôi, một thân một mình xông pha vào rừng rậm nhiệt đới Nam Chiếu.

Khoảnh khắc đu mình trên dây leo lao vào rừng mưa, tôi cảm giác linh hồn bị giam cầm trong thân xác con người cuối cùng cũng được giải phóng.

Tôi đu dây leo, hái chuối, tiện tay ném luôn mấy con khỉ đang ăn chuối gần đó bay luôn.

Quậy tưng bừng trong rừng sâu.

Cho đến khi một cậu bé bị vỏ chuối tôi vứt lại làm trượt chân ngã nhào.

Cậu ta ngã dúi dụi xuống bùn, bộ cẩm y rách tươm vì cành cây cào xước, lộ ra cánh tay đầy những vết cào đỏ ửng.

Tôi có hơi ngại ngùng, bỏ dở quả chuối trên tay.

Nhảy xuống khỏi cây, chìa tay kéo cậu ta đứng dậy.

Ai ngờ cậu ta lại túm chặt lấy vạt áo tôi không buông, giọng khàn đặc: “Cứu…cứu ta với…”

Phía sau lưng cậu ta, tiếng cây cối xào xạc vang lên, ánh kiếm bạc lóe lên ẩn hiện.

Tôi bảo cậu ta nắm chặt lấy dây leo.

Ngay khi tên thích khách phía sau đuổi kịp vung kiếm c.h.é.m xuống, tôi đã kéo cậu ta đu dây leo bay đi mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/kiep-truoc-toi-la-mot-con-khi/chuong-1.html.]

Lúc ngoái đầu nhìn lại, tôi thấy tên thích khách kia trợn tròn mắt nhìn tôi, kinh hãi: “Cái…cái gì thế kia?”

Thích khách đuổi theo.

Chúng tôi thì cứ thế mà bay.

Trong rừng mưa, bước chân của bọn chúng chậm chạp hẳn đi, lại còn có thể bị vấp ngã bởi rễ cây bất cứ lúc nào.

Tôi thấy chán ngắt, bèn thảnh thơi cầm chuối lên ăn tiếp.

Hôm nay vẫn là một ngày vô ý thức.

Vừa ăn tôi vừa tiện tay vứt vỏ chuối.

“Bộp” một tiếng, một tên thích khách trượt chân ngã sấp mặt.

“Bộp” một tiếng nữa, lại thêm một tên nữa ngã dúi dụi.

Cậu bé mình đầy thương tích nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh: “Ngươi là tiên nhân sao?”

Tôi đáp: “Không, ta là khỉ hoang.”

Cậu ta im lặng một hồi.

Một lát sau, cậu ta lại nhìn tôi đang vô tư ném vỏ chuối ra sau, hỏi tiếp: “Ngươi không cần nhìn đường cũng được sao?”

Tôi tự tin tràn đầy: “Đương nhiên rồi, rừng rậm là nhà ta mà.”

Và ngay sau đó, tôi đ.â.m sầm đầu vào thân cây.

Khoảnh khắc ấy, tôi như thấy cả sao trời.

Đầu óc choáng váng, tôi ngã lăn ra đất.

“Sao ngươi không nhắc ta?”

Cậu ta ngồi xổm bên cạnh tôi, cắn môi, ngập ngừng nói: “Vừa nãy ngươi nói, rừng rậm là nhà ngươi mà.”

Tôi: “…”

Cũng may là đã gần bìa rừng, đám thị vệ đi tìm cậu ta cũng vừa kịp chạy tới.

Cậu ta đỡ tôi dậy, ngỏ ý muốn đưa tôi cùng đi.

Tôi đáp: “Thôi ta không đi đâu.”

Nếu để cha tôi biết tôi không ngoan ngoãn ở dịch quán mà lại xông pha vào rừng mưa nhiệt đới, chắc chắn ông ấy sẽ cấm tôi bén mảng đến bất cứ cái cây nào có thể trèo được trong suốt quãng đời còn lại mất.

3

Cha tôi dẹp xong đám phản tặc trong vương phủ, về kinh thỉnh chỉ xin triều đình lập Thế tử Nam Chiếu mới chín tuổi lên kế vị.

Sau khi về kinh, cha tôi sợ tôi làm mất mặt ông, cấm tiệt tôi trèo cây.

Ông bảo hai tuổi trèo cây thì là đáng yêu hoạt bát, bảy tuổi còn trèo thì ông sẽ đánh tôi sống dở c.h.ế.t dở.

Hằng ngày tôi còn phải cùng em gái học đàn ca thi họa và lễ nghi.

Thật là áp bức bản tính khỉ mà.

Ngày nào tôi cũng kéo cái mặt khỉ ra.

Em gái tôi cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Có phải tỷ tỷ biết chuyện gì không?”

Tôi: “?”

Loading...