11
Lúc đến Thông Châu, dọc đường ta từng thấy không ít người hành khất, nhưng không đâu thê lương như bây giờ. Quan đạo dày đặc những kẻ mang bệnh hồng lưu.
Ta và A Tu tránh né đám đông suốt dọc đường, rất nhanh phát hiện một điều — không biết đã có bao nhiêu người ch ết dọc đường.
Sắp đến cửa thành, ta cuối cùng cũng gặp được tùy tùng do Tiêu Hòa phái đến.
Ta lặng lẽ lắng nghe nàng báo lại tình hình trong mấy ngày qua.
“Gia tộc Lệ Quý phi tiến cử một nữ đạo sĩ, nói rằng bệnh dịch là do tà ma tác quái. Lúc đầu bệ hạ cho là chuyện hoang đường, không ngờ sau khi nữ đạo đó mở đàn làm phép trong hậu cung, tiểu thái giám bị nhiễm bệnh lại khỏi ngay ngày hôm sau.”
“Bệ hạ mừng rỡ, phong nữ đạo đó là Thiên Nữ, còn theo chỉ thị của nàng ta, phong tỏa toàn thành.”
“Nghe nói năm ngày sau, khi Đài Dẫn Tiên được xây xong, bệ hạ sẽ tự mình đăng đàn tế trời.”
“Còn nữa, lúc Tiêu đại nhân điều động nhân thủ phát hiện có người đang truy tra hành tung của tiểu thư và công chúa, sợ có kẻ bất lợi với tiểu thư, nên đã che giấu tin tức, đợi mấy ngày mới phái thuộc hạ đến đón.”
…
Sau khi tùy tùng lui xuống, ta đứng bên cửa sổ nhà trọ, lòng ngổn ngang khó tả.
“Thiên Nữ kia… có phải là Phong Cảnh Tường không?” A Tu ánh mắt phức tạp nhìn ta.
“E rằng là vậy.” Ta khẽ nói, “Ngươi biết năm đó vì sao ta lại chọn Phong Cảnh Tường không?”
“Dân gian nói phụ mẫu nàng ta có giao tình với Điện hạ.”
Không ngờ hắn thực sự từng nghe, ta bất giác nhớ lại những chuyện xưa: “Không sai. Mẫu thân của nàng ta vốn không phải phi tần nổi bật của tiên đế, nhưng lại là bậc trưởng bối rất hiền từ.”
“Năm đó cũng có người tung tin hậu cung có yêu quái quấy phá, phụ mẫu nàng ta liền trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh đoạt ngai vàng.”
“Ta và Phong Cảnh Tường vốn không thân, trong số hoàng tử công chúa còn sống, nàng ta lớn tuổi nhất, nhớ rõ mọi chuyện, đối với ta có thể trở thành mối họa.”
“Nhưng ta vẫn chọn nàng ta. Có lẽ là ta quá ngây thơ, tưởng rằng một người có mẫu thân như vậy thì tương lai nhất định sẽ trở thành minh quân nhân nghĩa.”
“Tiếc là ta sai rồi, chẳng những hại ch ết bản thân, còn liên lụy cả các ngươi.”
Hắn kéo tay áo ta, nhẹ nhàng lắc lắc: “Vậy Điện hạ thay chúng thần báo thù đi.”
Ta khẽ cười, đâu cần ta thay họ báo thù.
Phong Cảnh Tường, đây là ngươi tự làm tự chịu.
12
Vốn định đi tìm Triệu Uyển, nửa đường lại nghe nói phụ thân lâm bệnh, ta lập tức quay về phủ, ai ngờ… lão nhân gia lại đang …soi gương cạo râu.
Trong đầu ta thoáng hiện hình ảnh ông lúc nào cũng đạo mạo, phong độ, tiên phong đạo cốt, suýt chút không nhịn được cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/kiep-truoc-ta-co-tam-vi-hon-phu/chuong-8-ai-bao-nang-ho-trieu.html.]
“Đám ngốc đó, miệng thì xưng tụng Thừa tướng đức cao vọng trọng, nhưng lại bóng gió bảo ta khuyên bệ hạ đừng xây Đài Dẫn Tiên.”
“Kết quả… mới vừa nói xong thì bệ hạ liền cảnh cáo ta, còn đám kia thì chẳng những im thin thít, lại còn đề nghị ta cùng lên đàn tế.”
“Ây da~~…phụ thân sợ vừa lên tới nơi thì bị thiên lôi đánh ch ết!” Phụ thân nổi giận, ném cả kéo đi.
Ta chợt lóe một ý, bèn kể rõ tình hình khốn khổ ở Thông Châu và ngoài thành.
“Cha là định vứt bỏ tất cả để về quê dưỡng già sao?” Ta cố tình nói khích.
Ông trừng mắt nhìn ta: “Cha con là kẻ tham sống sợ ch ết như thế à?”
“Cha không sợ, nhưng còn mẹ, còn con và ca ca nữa.”
“Mẹ con cũng chẳng sợ! Khoan đã, con nhóc thối này, rốt cuộc con định nói cái gì?” Thừa tướng đại nhân bắt đầu mất kiên nhẫn.
Ta rót chén trà, chờ ông uống xong mới từ tốn nói:
“Người ngồi trên ngai vàng kia, đã đến lúc nên thay rồi.”
…
…
Thừa tướng phụ thân hiện nay cũng coi như từng trải gió sương, nghe ta nói lời đại nghịch bất đạo mà không tức đến hộc máu, ngược lại còn suy xét tính khả thi, sau một lúc mới lên tiếng:
“Khụ khụ… A Ngô à, nhà ta là thanh lưu chính phái đấy…”
Ta nhếch môi cười: “Đương nhiên phải danh chính ngôn thuận.”
“Bệ hạ ít con nối dõi, ắt sẽ chọn chi thứ, nhưng nhỏ quá thì không ổn, mẫu tộc mạnh thì sợ bị thao túng, Duyên Vương thì đủ điều kiện nhưng là ngoại thích, lại mưu sâu kế hiểm…” Phụ thân càng nói càng rối, giật mấy sợi râu trên cằm.
“Hiện nay có một người, vừa danh chính ngôn thuận lại rất được lòng dân, chỉ xem phụ thân có chịu gạt bỏ thành kiến hay không—”
“Cha con là kẻ hẹp hòi như thế sao? Mau nói là ai?”
“Minh Hoa công chúa, Triệu Uyển.”
Xin lỗi Uyển nhi, ai bảo nàng… họ Triệu…
13
Lông mày Thừa tướng phụ thân chau chặt, một chưởng vỗ mạnh lên mặt bàn:
“Công chúa thì sao có thể làm Hoàng đế?! Đây chẳng phải là tội khi quân hay sao?!”
“Thẩm Nhai, ông lại phát điên gì nữa đấy?! Con gái vừa mới về mà ông đã nổi đóa với nó rồi!” Mẫu thân nghe động liền xông vào.
Ta thầm nghĩ, Thừa tướng đại nhân cùng nữ nhi ngồi trong nhà bàn chuyện soán ngôi đổi triều đã đủ mức khi quân phạm thượng rồi, vậy mà còn dám lớn tiếng thế kia...