Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kiếp Này Ta Thành Toàn Cho Phu Quân Và Thứ Muội - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-06-25 13:19:48
Lượt xem: 276

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

3

Dù ta khuyên can thế nào, mẫu thân vẫn một mực không chịu thuận theo.

“Với thân thế Khương gia ta, đến cả Thái tử cũng từng ngỏ ý kết thân, cớ sao con lại cố chấp muốn gả cho Mạnh Hoài Dã?”

Ta nửa thật nửa giả mà đáp:

“Bởi phụ mẫu của Mạnh Hoài Dã đều đã khuất núi, nữ nhi chẳng cần hầu hạ song thân hắn. Lại thêm hắn chỉ là một giáo úy quèn, không có bạc cưới thê, sau này mọi việc trong nhà đều do con làm chủ. Còn nữa… con chán ghét Khương Dao cùng Bùi Thanh Xuyên, chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.”

Trong mắt mẫu thân thoáng qua một tia kinh ngạc, song ánh nhìn ấy mau chóng nhạt đi, nhường chỗ cho sự đau xót dâng đầy trong vành mắt đỏ hoe.

“Nhưng Linh Châu nghèo khó heo hút, đường sá xa xôi vạn dặm… mẫu thân thực chẳng yên lòng để con một mình gả đến nơi ấy.”

Bà không biết, trong lòng ta đã sớm có tính toán.

Mũi bà đỏ ửng, tay khẽ vân vê khăn gấm, nghẹn ngào không nói thành lời.

Bên ngoài, tiểu tư bước vào truyền tin:

Hôn sự của nhị tiểu thư đã được định đoạt, lão gia trong lòng vui mừng, đang đưa La di nương cùng nàng ta đến quán ăn sang nhất kinh thành mở tiệc mừng.

Chuyện này, lại giống hệt như đời của ta và mẫu thân năm ấy.

Hôn sự của phụ thân và mẫu thân cũng là do tiên đế ban xuống.

Chỉ tiếc, vừa bước chân vào Khương phủ, mẫu thân mới hay: trong lòng phụ thân sớm đã có người, chính là thanh mai trúc mã La di nương.

Mẫu thân không biết lấy lòng trượng phu, lại trước sau chẳng được sủng ái, liền bị La di nương chèn ép khắp bề.

Sân viện của ta và mẫu thân quanh năm quạnh quẽ, lạnh như sương tuyết.

Gả cho một nam tử không hề yêu mình, lại phải sống chung với hắn đến trọn kiếp — là nỗi khổ nào hơn?

Chỉ cần nhìn vào đôi mắt đục ngầu như cá c.h.ế.t của mẫu thân, là đã rõ cả một đời đau đớn thế nào.

Chỉ cần nhìn Khương Ly ở kiếp trước, là đã rõ kết cục ra sao.

Vì thế, ta nén cơn nghẹn trong lòng, chậm rãi nói:

“Mẫu thân, xin người chớ quá lo lắng cho nữ nhi.”

Ta đặt cuốn binh thư đã sờn gáy xuống bàn, ngồi sát bên người mẫu thân, áp mặt vào tấm lưng gầy guộc của bà.

Tựa như ngày xưa, khi ta còn trong bụng, mẫu tử cùng nhau nương tựa, huyết nhục tương liên, tình thâm ý trọng.

“Nếu có một ngày con phải chịu ấm ức, thì cứ hòa ly trở về, ở bên bầu bạn cùng mẫu thân cũng được.”

Mẫu thân lặng lẽ lau nước mắt nơi khóe mi, bao nỗi không nỡ dẫu vẫn chưa nguôi, cuối cùng cũng chỉ đành gật đầu chấp thuận.

“Thôi thì… cũng được. A Ly, mẫu thân chẳng cầu con làm Vương phi, cũng chẳng mong con làm nhất phẩm phu nhân. Chỉ cầu một điều: đời này con được bình an, đã là phúc lớn rồi.”

Ta gật đầu, vành mắt đỏ hoe.

Yên tâm đi, mẫu thân…

Con sẽ không bỏ rơi người đâu.

4

Bởi Mạnh gia và Bùi gia quả thực cách nhau một trời một vực.

Mẫu thân lo ngại chuyện hôn sự giữa ta và Mạnh Hoài Dã truyền ra ngoài sẽ khiến người đời dị nghị, nên tạm thời giấu kín trong phủ, chưa dám công khai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kiep-nay-ta-thanh-toan-cho-phu-quan-va-thu-muoi/chuong-2.html.]

Chừng mười mấy ngày sau, của hồi môn để ta xuất giá về Linh Châu đã được kiểm điểm xong xuôi.

Ngay khi ấy, ta lại nhận được thiệp mời từ Thái tử, thỉnh các công tử tiểu thư quý tộc vào cung thưởng xuân.

Ngự hoa viên đúng độ đào nở, cánh hoa hồng phấn lất phất trong gió, như mây phủ chân trời, như ráng chiều cuối thu, đẹp đến mức khiến người nghẹt thở.

Đó là lần đầu tiên ta gặp lại Bùi Thanh Xuyên sau khi sống lại.

Thanh Xuyên tuổi mười chín, tuấn lãng ngời ngời, khí độ tiêu dao, đứng giữa rừng vương công quý tộc cũng không giấu được khí khái nơi chân mày.

Giữa ta và hắn, cách nhau tựa như ngàn sông vạn núi. Cả hai đều làm như xa lạ, chẳng ai ngoái đầu.

Phía sau hắn là Khương Dao, ríu rít gọi một tiếng “Thanh Xuyên ca ca”.

Nàng ta khoác váy gấm màu cánh sen, chính là đoạn vân cẩm quý hiếm mà quan viên Tây Vực dâng tặng phụ thân. Phụ thân chẳng tiếc lời, giữ lại tất cả để may y phục cho nàng ta.

So với Khương Dao, ta – đích trưởng nữ Khương gia – lại lấm lem bụi đường, trang phục giản dị, đứng cạnh cung nữ cũng không có phần nhỉnh hơn.

Ngay đến cả Thái tử cũng phải cảm khái:

“Bùi thế tử và Khương nhị tiểu thư, thật là một đôi trời tác hợp.”

Ánh mắt của các tiểu thư thế gia vô tình hay cố ý lướt qua người ta.

Tựa như đang giễu cợt một đại tiểu thư bị ruồng bỏ, không rõ mai sau có còn cơ duyên kết thân với gia môn nào ra hồn nữa hay không.

Không muốn bị chỉ trỏ bàn tán, ta tìm cớ lui xuống.

Cuối con đường rợp bóng hoa đào, là một toà lầu các cũ kỹ đã nhuốm bụi thời gian, trông vắng lặng tiêu điều.

Ta còn đang do dự có nên quay về thì phía sau bỗng vang lên một tiếng cười lạnh.

“Tỷ tỷ, muội thật lòng cảm thấy hổ thẹn thay cho tỷ đó.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Khóe môi ta khẽ nhếch.

Khương Dao, con nha đầu này, vốn giỏi nhất là trò trước mặt một bộ, sau lưng một vẻ.

Nàng ta bước lên bậc thang, mắt đẹp giờ đã vặn vẹo, khóe môi cong cong, đầy vẻ châm chọc.

“Đích nữ thì sao chứ? Ngay cả một nam tử cũng chẳng giữ được, để ta cướp đi dễ như trở bàn tay. Đúng là vô dụng, giống hệt như mẫu thân của tỷ vậy.”

Nói xấu ta thì cũng thôi đi.

Nhưng động tới mẫu thân ta… lại là chuyện khác.

Ánh mắt ta chậm rãi nheo lại, lạnh lẽo vô ngần, vừa định cho nàng ta một bài học nhớ đời…

Thì ánh nhìn của nàng ta bất chợt dời xuống dưới lầu, sắc mặt tái nhợt, liền nhào tới nắm lấy tay áo ta.

“Tỷ tỷ, muội không hề có ý tranh đoạt Thanh Xuyên ca ca với tỷ, muội… muội không cố ý, tỷ đừng hận muội…”

Chỉ thấy bóng váy cánh sen chao nghiêng giữa không trung, rồi ngã lăn dài xuống bậc thang lầu các.

Khương Dao sõng soài trên đất, nước mắt giàn giụa, gương mặt đẫm vẻ đau đớn.

Ta quay người lại.

Quả nhiên, ánh mắt Bùi Thanh Xuyên phủ đầy u ám, đang nhìn ta như nhìn kẻ có tội.

“Ngươi đang làm gì vậy… Khương Ly?”

Đó là câu đầu tiên hắn nói với ta… sau khi sống lại.

Loading...