Kiếm Tiền Ở Thập Niên, Bước Lên Đỉnh Cao Đời Người - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-12-16 01:49:39
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà nội Tô thấy con trai cả nhà do dự, tưởng lời của tác dụng, bèn tiếp tục : "Trường Vinh , bây giờ em chúng mày, mày với thằng Trường Quý (chú ba) đều sinh con gái, vợ mày đẻ nữa, thằng Trường Quý ở đơn vị nhà nước chỉ sinh một con, nhà họ Tô giờ chỉ còn mỗi thằng Xán Xán là mầm độc đinh (cháu đích tôn nối dõi), mày cũng thể bỏ mặc ."
Những lời bà nội Tô từng qua, bà , mà là cảm thấy chuyện là hiển nhiên. Nuôi con trai chẳng để sinh cháu trai , con trai sinh cháu trai thì còn bằng đứa cháu trai chứ.
Bà lời một cách hùng hồn đầy lý lẽ, vẻ mặt cũng thản nhiên, nhưng Tô Trường Vinh xong cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đều là một nhà, em ruột thịt, cha chỉ vì nhà con trai mà thiên vị đến mức .
Trước bà lão toạc , cả nhà cứ thế sống qua ngày, cũng cảm thấy gì quá tệ. bây giờ rõ ràng như thế, nếu còn sống chung, trong lòng cũng phục.
Mặc kệ thế nào, những gì kiếm , đương nhiên cho con gái hưởng. Nếu con gái ăn gì uống gì? Anh và vợ cả ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời ngoài ruộng, chẳng vì trong nhà ăn no mặc ấm , kết quả đến cuối cùng, con gái chẳng cái gì bỏ bụng.
"Mẹ, con cũng lớn , con gái cũng lớn , việc tách ở riêng cũng là chuyện nên . Mẹ chúng con sinh con trai, thì cái nhà chúng con cũng tranh giành, nhưng nếu cứ ở mãi trong nhà mà để con cái chịu uất ức thế , thì cha như con thể chấp nhận ." Nghĩ thông suốt , Tô Trường Vinh cũng chẳng ngốc. Anh là trọng tình cảm, nhưng thương nhất, tự nhiên vẫn là con gái .
Bà nội Tô , tức khắc tức đến xanh cả mặt: "Trường Vinh, mày hiểu chuyện thế hả?"
"Không ba cháu hiểu chuyện ," Tô Mẫn xen , "Ba cháu ngày thường vất vả như thế, hiện tại công việc trông mong gì, còn giúp chú hai việc nhà, cái gì cũng đều để cho nhà chú hai hưởng hết ? Bà nội, bà hỏi thử chú ba với cô út xem, xem họ chịu như thế ."
"Cái con ranh con , phần mày chuyện." Bà nội Tô hung hăng trừng mắt một cái, nhưng lao tới đ.á.n.h nữa.
Tôn Thu Phương với Tô Trường Vinh: "Hôm nay nháo đến mức , nếu còn ở , trong nhà thế nào cũng chuyện. Trường Vinh, tỏ thái độ , nếu chịu , em sẽ dẫn Mẫn T.ử ."
"Phản , phản , chúng mày đều đòi hết, trò cho thiên hạ hả?"
Ông lão Tô cũng tức giận dậm chân bình bịch.
Tô Trường Phú vội vàng khuyên ông lão Tô vài câu, sang Tô Trường Vinh với vẻ mặt đau lòng: "Anh cả, hồ đồ thế, chúng đều là một nhà, việc gì tính toán chi li với em như . Anh chị nhà cửa, ngoài thì ở ? Người tưởng em em mà đuổi khỏi cửa đấy. Sau cả nhà chúng chẳng thành trò ?"
Tô Mẫn những lời đạo đức giả của chú hai Tô Trường Phú, nhớ kiếp cũng dùng vẻ đạo đức giả như để chiếm đoạt tiền tiết kiệm của cả nhà, xây nhà trấn, đến lúc ba cô bệnh cần vay tiền thì bày bộ mặt đau khổ than nghèo kể khổ. Một kẻ vô tình vô nghĩa như , mắt thể diễn cái bộ dạng chứ.
Cô nhạt : "Chú hai, lúc chú tính toán rõ ràng với ba cháu, thế khi ông bà trăm tuổi già , chú còn câu ? Tiền nong của ông bà ở , chắc chắn là cho chú hết, chú chia cho ba cháu ?"
"Mày dám trù ẻo ông bà hả?" Sắc mặt Tô Trường Phú cũng đổi.
Lúc đang là giữa trưa, trong thôn nhiều kéo đến xem náo nhiệt.
Mọi vây quanh , thấy một nhà đang cãi , cũng lên tiếng hỏi han sự tình.
Bà Ba hàng xóm Tôn Thu Phương lóc kể lể những chuyện xong, cũng lên tiếng khuyên bà nội Tô: "Nhà thằng Trường Vinh đều thành gia lập thất, con cái cũng lớn , ở chung một chỗ cũng chật chội. Chi bằng cho chúng nó ở riêng, dù cũng cùng một thôn xa xôi gì, cũng lo chăm sóc ông bà."
Bên cạnh cũng mấy phụ nữ trong thôn : " đấy, trong thôn nhà ai đông em mà chẳng chia ở riêng. Mọi ở chung một chỗ cũng bất tiện, thấy dọn cũng , xây nhà to dọn về."
"Phải đấy, Trường Vinh dọn thì cứ để nó dọn , một nhà việc gì căng."
Bà nội Tô trong thôn đều , mặt cũng chút nhịn .
Bà cách của khác với trong thôn, nhưng nhà khác giống tình huống nhà bà. Nhà dù sinh con gái nhưng ít nhất còn đẻ con trai. Đằng con dâu cả nhà , về chỉ mỗi mụn con gái , chia ở riêng thì chẳng ai nối dõi tông đường cho chúng nó, chẳng là uổng công . Hơn nữa hời cho thằng con rể họ khác, thế thì thiệt thòi quá.
Đương nhiên, lời bà cũng tiện mặt , chỉ đành nghẹn một cục tức trong lòng, hận thể nuốt sống cả nhà thằng con cả.
Vẫn là ông lão Tô sĩ diện, thấy đều đang bàn tán chuyện nhà , cũng tiện tiếp tục ầm ĩ vì chuyện , đành thỏa hiệp : "Nếu thằng Trường Vinh thì tao cũng cản. Có điều vẫn là một nhà, nếu trong nhà khó khăn gì thì cũng qua giúp đỡ một tay."
Tô Trường Vinh thấy họ đồng ý, trong lòng nhẹ nhõm, tự nhiên cũng phản đối yêu cầu : "Cái là đương nhiên, đều là em ruột thịt, con cũng đoạn tuyệt quan hệ với chú hai."
Tô Mẫn thấy chuyện thành, thấy ba quên mất việc phân chia tài sản cụ thể, lo lắng lỡ mất dịp , nhà hai ông bà quỵt nợ, vội vàng : "Ba, nhà tuy cần nhà cửa, nhưng con học cần tiền, sinh hoạt cũng cần tiền. Trong tay ba tiền ? Tiền bán lương thực của nhà đều đưa hết cho ông bà nội ."
Cô nhắc tới chuyện , sắc mặt hai ông bà họ Tô lẫn vợ chồng Tô Trường Phú đều khó coi.
Bà nội Tô nhổ toẹt một cái: "Cái con ranh , chuyện lớn mày xen mồm gì."
Tôn Thu Phương : "Mẫn T.ử sai, và Trường Vinh tranh giành nhà cửa, nhưng phần đáng hưởng của chúng thì thể tính. Nếu chúng ngoài lấy gì mà ăn."
Dù nên bao nhiêu tiền, trong lòng họ tự khắc rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kiem-tien-o-thap-nien-buoc-len-dinh-cao-doi-nguoi/chuong-4.html.]
Lý Ngọc Lan tức điên lên, : " bảo chị dâu, ba còn đang sờ sờ đấy, chị đòi tiền dưỡng già của các cụ, thế cũng quá vội vàng đấy."
"Lý Ngọc Lan, cô bớt bậy !" Tôn Thu Phương giận dữ, "Ba hiện tại vẫn còn việc , cũng cần đến tiền . và Trường Vinh nếu tiền đó, hai bữa cơm nóng cũng chẳng mà ăn. Dù phần của chúng , chúng cầm lấy."
"Trường Vinh, mày cũng nghĩ thế ?" Bà nội Tô hỏi Tôn Thu Phương mà thẳng con trai cả.
Tô Trường Vinh trong lòng đương nhiên lấy phần của , nhưng nghĩ nghĩ , cảm thấy tính toán chi li quá thì tổn thương tình cảm, bèn dứt khoát : "Cho chúng con xin một năm phí sinh hoạt, còn những khoản tiền coi như chúng con biếu ba ."
Tôn Thu Phương , trừng mắt Tô Trường Vinh, c.ắ.n chặt răng nhưng rốt cuộc gì.
Tô Mẫn cũng hài lòng lắm về chuyện . Không ngờ kết quả vẫn là nhà nhượng bộ một bước. đời ba cô trải qua những chuyện cay đắng của kiếp , đoán chừng vẫn thể nhẫn tâm .
Tô Trường Vinh lùi một bước, bà nội Tô và ông lão Tô tuy vui nhưng cũng tiện cho. Nếu đến lúc đó trong thôn , thanh danh cháu trai sẽ .
Ông lão Tô : "Vào nhà ."
Lý Ngọc Lan hai ông bà , bĩu môi vui, kéo tay áo Tô Trường Phú thì thầm: "Ba ý gì thế?"
Tô Trường Phú hít sâu một : "Vào nhà ." Vốn còn định năm nay trấn xong sẽ xây nhà, giờ nháo thế , tiền đủ . Nếu chậm trễ, bên hết đất thì mất cơ hội .
Nghĩ đến đó, đau thắt cả ruột.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Vào nhà , sắc mặt hai bên đều chẳng ai đẽ gì.
Tôn Thu Phương bảo Tô Mẫn học, Tô Mẫn lắc đầu: "Mẹ, việc giải quyết xong, con cũng chẳng còn tâm trí mà học. Hơn nữa nếu chúng phân gia, việc học của con cũng chắc yên , cứ để con ở nhà xem . Chứ con trong lớp cũng khó chịu."
Thấy con gái chực , bà bảo: "Thôi , cứ ở ."
Ông lão Tô hàng năm đều sổ sách tính toán, thu nhập bao nhiêu trong lòng ông đều nhớ rõ mồn một. phân gia , ông lấy sổ sách .
"Nhà thằng Trường Vinh ba cũng chẳng tiêu tốn bao nhiêu, mấy năm nay trong nhà cũng để dành mấy đồng. Tính cho chúng mày mỗi tháng mười đồng, tao đưa cho chúng mày 120 đồng. Mấy cái chậu với thùng chúng mày dùng thì cứ mang , còn bát đũa lấy vài cái mà dùng. Cái nồi cũ trong nhà cũng cho chúng mày."
Tô Mẫn ông tính toán món nợ mà tay nắm chặt vạt áo. Cô , chú hai lúc xây nhà trấn tốn ước chừng 3000 đồng. Trước mắt phân gia, thế mà chỉ đưa cho nhà cô vỏn vẹn 120 đồng.
Cô ba : "Ba , 120 đồng là nhiều lắm ạ? Lần con ông bà nhà mấy nghìn đồng cơ mà, mấy nghìn chắc là nhiều lắm nhỉ?"
Tôn Thu Phương đương nhiên nhà mấy năm nay tích cóp bao nhiêu tiền. Chỉ riêng tiền bán hoa màu mỗi năm hơn trăm đồng . Mấy năm nay sinh hoạt trong nhà tiết kiệm, đến mấy nghìn, nhưng một nghìn hơn thì chắc chắn . Giờ phân gia chỉ chút tiền , trong lòng bà tự nhiên phục.
"Chúng con ngoài, một trăm hai mươi đồng mà sống? Con và Trường Vinh tuy tranh giành, nhưng tiền nong cũng thể tính thế ."
"Thế thì khỏi phân gia nữa." Bà nội Tô c.h.é.m đinh chặt sắt.
Tô Trường Vinh mặt mũi khó coi, trong lòng càng lạnh một nửa. hiện giờ chính mở miệng chỉ xin một năm phí sinh hoạt, một trăm hai nhiều, nhưng tiết kiệm một chút, trồng trọt thêm, cuộc sống cũng thể đắp đổi qua ngày.
Hôm nay ầm ĩ lớn thế , trong nhà đều chẳng ho gì, căng nữa thì tình cảm gia đình cũng tan nát.
Anh hít sâu một , : "Được, một trăm hai mươi đồng. Ngày mai con sẽ tìm chỗ ở ngay."
"Trường Vinh." Tôn Thu Phương nhíu mày chồng.
Tô Trường Vinh : "Hai vợ chồng đều sức việc, chỉ cần tay chân thì lo c.h.ế.t đói."
Tôn Thu Phương , đành nuốt cục tức xuống.
Tô Mẫn trong lòng tuy phục, nhưng cũng hiện tại tuổi còn nhỏ, lời chẳng mấy trọng lượng. Cãi nữa thì cũng chỉ cho là trẻ con nũng, cùng lắm mắng một trận chứ chẳng tác dụng gì.
Cầm tiền từ ông lão Tô xong, vợ chồng Tô Trường Vinh cũng chẳng đồng nữa mà bắt đầu phòng thu dọn đồ đạc.
Tô Mẫn cũng theo phòng, đóng cửa . Ngoài cửa còn truyền đến tiếng phàn nàn oán trách của bà nội Tô và Lý Ngọc Lan, lẫn trong tiếng nồi niêu xoong chậu va loảng xoảng.
Tô Mẫn thấy hết, cô tự thu dọn hành lý, khóe mắt chút nóng hổi.
Mặc kệ thế nào, đời cuối cùng cũng phân gia . Chỉ cần bước chân khỏi đây, sẽ còn con đường cũ của kiếp nữa. Cô thể để ba ở trong thôn tiếp tục chịu khổ, nhất định lên thành phố. Thành phố lúc cơ hội nhiều hơn ở nông thôn gấp vạn .