Kiếm Tiền Ở Thập Niên, Bước Lên Đỉnh Cao Đời Người - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-12-16 01:49:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Giữa trưa, bộ đường núi gần một tiếng đồng hồ mới về đến nhà.

 

Cả nhà đang ăn cơm, bàn chẳng còn bao nhiêu thức ăn.

 

Bà nội Tô lườm cô một cái, hừ lạnh, gì. Ngược , thằng Tô Xán bên cạnh ngóc cổ lên, giơ quả trứng gà trong tay , khuôn mặt tròn vo đầy vẻ đắc ý.

 

Nhìn bộ dạng đó của nó, Tô Mẫn khỏi tin câu " lúc lên ba ngay tuổi già". Tô Xán hiện tại với cái gã đàn ông đ.á.n.h ông bà nội chạy trốn khắp nơi , chẳng là cùng một giuộc ?

 

Tôn Thu Phương thấy con gái về, vội vàng dậy kéo cô bếp.

 

"Lại đây, để phần thức ăn cho con, mau ăn còn học. Hôm nay đầu còn đau ?"

 

Đi bộ đường núi cả buổi, Tô Mẫn cũng thực sự đói đến mức bụng dán lưng. Cô vứt cái túi vải đeo chéo lên ghế, bưng bát lùa cơm miệng ăn ngấu nghiến.

 

"Ái chà, bảo về mà lên bàn ăn, hóa là chị dâu lén giấu đồ ăn riêng. Vừa nãy thằng Xán Xán nhà kêu hôm nay ít thức ăn thế, hóa giấu ."

 

Lý Ngọc Lan bưng cái bát từ bên ngoài , mặt mang theo vài phần tức giận và châm chọc.

 

la lên như , bà nội Tô ở nhà chính liền tới. Nhìn bát cơm đầy thức ăn của Tô Mẫn, sắc mặt bà tối sầm , sang với Tôn Thu Phương: "Chỗ thức ăn mang lên bàn? Mọi đều ăn, để cho một nó ăn ?"

 

Tôn Thu Phương cũng thấy tủi : "Mẹ, con chỉ gắp mỗi món một ít thôi mà. Mẫn T.ử học vất vả, về nhà chẳng lẽ ngay cả một miếng cơm nóng cũng ăn ?"

 

"Đi học vất vả thì đừng học nữa." Bà nội Tô hừ lạnh một tiếng. Bà sớm thấy con ranh con nên học, học chữ cái gì, ở nhà việc mới là thiết thực nhất. Sau lớn lên gả , nuôi đứa con gái chẳng phí công vô ích ?

 

"Dựa cho con học?" Tô Mẫn ăn lưng lửng dày cũng chút sức lực. Trước dám cãi nửa lời, nhưng hôm nay cô quyết tâm phản kháng một cho trò.

 

"Ba con ngày nào cũng bán mặt cho đất bán lưng cho trời việc cho cái nhà , một hào cũng chẳng thấy . Con học một năm cũng chỉ tốn mấy đồng bạc, cho con ?"

 

"Cái con ranh con , mày còn dám cãi ?" Bà nội Tô xong, giơ tay định tát xuống.

 

Tô Mẫn vội vàng né tránh, thấy bà nội Tô lao tới, cô liền chạy vụt khỏi bếp, hướng về phía nhà chính hét lớn: "Ba ơi, cứu mạng với, bà nội đ.á.n.h c.h.ế.t con!"

 

Hét xong phát hiện bà nội Tô đuổi theo , đầu mới thấy đang ngăn bà lão , còn thím hai Lý Ngọc Lan thì đang lôi kéo ở bên cạnh. Cô vội vàng chạy tới giúp kéo Lý Ngọc Lan . Trong chốc lát, mấy giằng co thành một đống.

 

Mấy đàn ông đang ăn cơm ở nhà chính thấy động tĩnh đều chạy ùa . Tô Trường Vinh chạy đầu tiên, thấy vợ đang giằng co với già, em dâu thì lôi kéo vợ , con gái thì la bên cạnh, nhất thời cuống cuồng hết cả lên.

 

"Làm cái gì thế , mau buông tay , đừng đ.á.n.h nữa." Tô Trường Vinh vội vàng lao can ngăn.

 

Bà nội Tô thấy con trai cả cản , tức giận vung tay tát bốp một cái, đ.á.n.h thẳng mặt Tô Trường Vinh một tiếng giòn tan: "Cái thứ nghịch t.ử , đủ lông đủ cánh nên cứng đầu cứng cổ ? Không lúc tao nuôi mày gian nan thế nào hả? Giờ mày còn dám động thủ với tao!"

 

Tô Trường Vinh cái tát đ.á.n.h cho ngẩn .

 

"Trường Vinh, thế?" Tôn Thu Phương thấy chồng đánh, đau lòng vô cùng, vội vàng kéo chồng sang một bên, xem xét vết thương mặt .

 

Tô Mẫn cũng sốt ruột chạy tới, cha ngây như phỗng, trong lòng chút sợ hãi. Cô vốn định để cãi một trận to, nhân cơ hội khích bác ba rời khỏi cái nhà , nhưng ngờ xảy xô xát thế .

 

Tôn Thu Phương cũng cuống đến rơi nước mắt: "Trường Vinh, ?"

 

" ." Phải một lúc lâu Tô Trường Vinh mới phản ứng . Đời từng đòn, nhưng lớn đầu thế mà còn tát tai mặt thì đây là đầu tiên. Nhìn vợ con lo lắng sốt sắng, sang em và cha đang hầm hầm tức giận bên cạnh, trái tim trĩu nặng.

 

"Anh cả, động tay động chân với ? Chị dâu cũng thế nữa, Mẫn T.ử phạm thì đ.á.n.h dạy dỗ một chút là chuyện nên , chị sủng con như thế để gì?" Tô Trường Phú vẻ mặt như tận tình khuyên bảo, lên giọng giáo d.ụ.c vợ chồng trai.

 

Bà nội Tô xong, hỉ mũi một cái, lu loa lên: "Số đúng là khổ quá mà, cực khổ nuôi con khôn lớn, cứ tưởng nuôi con trai để cậy nhờ lúc tuổi già, kết quả nó chỉ sinh mỗi một đứa con gái, giờ vì một con ranh con mà đ.á.n.h . sống thế còn ý nghĩa gì nữa !"

 

Ông lão Tô xong cũng nổi giận: "Trường Vinh , mau xin mày . Còn con Mẫn T.ử nữa, quản giáo cho nghiêm, từ trận ốm đó là càng ngày càng điều."

 

Tô Mẫn thấy bọn họ đổi trắng đen, ức h.i.ế.p cha , oán khí từ đời dâng lên thể kìm nén nữa, cô trừng mắt :

 

"Tại nhận ? Tại con ăn cơm, học? Ba con việc cho cái nhà , dựa đối xử với nhà con như thế? Ngày xưa địa chủ đối xử với ở cũng đến mức . Mọi còn coi nhà con là một nhà ?"

 

"Mày còn dám cãi !" Bà nội Tô xong liền định lao tới đ.á.n.h .

 

Tôn Thu Phương vội vàng ôm chặt Tô Mẫn lòng. Bà chịu uất ức thế nào cũng , nhưng thể để con gái đ.á.n.h ngay mặt .

 

Tô Trường Vinh cũng chắn mặt vợ con.

 

Bà nội Tô thấy con dâu còn che chở cho Tô Mẫn, tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Giỏi lắm, chúng mày lớn nên điều nữa đúng , cũng dạy con. Biết thế thì lúc tao nên đẻ mày, mà đẻ thì vứt thẳng thùng nước tiểu cho c.h.ế.t đuối cho xong."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kiem-tien-o-thap-nien-buoc-len-dinh-cao-doi-nguoi/chuong-3.html.]

 

Tô Trường Vinh vẻ mặt mệt mỏi, vuốt mặt thật mạnh: "Mẹ, rốt cuộc Mẫn T.ử sai cái gì mà lúc nào cũng đ.á.n.h nó?"

 

Lý Ngọc Lan tới khẩy: "Anh cả, việc còn hỏi chị dâu . Chúng ăn cơm còn đủ thức ăn, để riêng thức ăn cho Mẫn Tử? Nó học vất vả, thế bọn em việc vất vả chắc? Mẹ hai câu mà Mẫn T.ử gào mồm lên với ."

 

Tôn Thu Phương lời châm ngòi ly gián , tức đến đỏ cả mắt: "Lý Ngọc Lan, cô bớt hươu vượn . Thức ăn bàn chẳng lẽ cô ăn ít chắc? Tại ăn, còn con gái ăn một miếng liền ? Thằng Xán Xán còn luộc trứng gà riêng đấy, đến chuyện đó?"

 

"Nó thể so với Xán Xán ?" Bà nội Tô xen , "Nó là một đứa con gái, còn đòi ăn trứng gà. Mấy hôm khám bệnh lẽ nên , cái mạng con gái ti贱 (tiện/rẻ rúng), tự nó khắc khỏi, thế mà cứ tốn kém tiền nong. Chị bản lĩnh thì chị cũng đẻ con trai , cũng cho con trai chị ăn trứng gà."

 

"Mẹ, đừng nữa." Tô Trường Vinh bên cạnh thống khổ ôm mặt. Mấy năm nay những lời quá nhiều , mỗi càng thêm khó chịu.

 

Tôn Thu Phương cũng tức đến trắng bệch cả mặt, nước mắt ngừng tuôn rơi. Bà : "Đừng chuyện sinh con trai nữa, đời chỉ Mẫn T.ử là con gái duy nhất, thể đẻ con trai cũng thèm đẻ!"

 

"Chị đẻ? Chị đẻ thì đừng so bì với nhà thằng hai!" Bà nội Tô hung hăng nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

 

Tô Mẫn như , trong lòng hận thấu xương, cô hít một sâu, nén giận hét lên: "Bà nội, bà mạng con gái rẻ rúng, bà cũng là con gái, mạng bà cũng rẻ rúng ? Bà coi thường con gái, tự coi thường chính ?"

 

"Cái con ranh con c.h.ế.t tiệt , tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày." Bà nội Tô sắc mặt đại biến, vớ lấy cái chổi lao tới đánh.

 

Tô Trường Vinh dám cản , chỉ thể ôm vợ con che chắn, chịu đựng từng cú đánh, từng lời c.h.ử.i rủa giáng xuống .

 

Tô Mẫn ba ôm chặt trong lòng, thể cử động. Cô cố sức vùng vẫy chui ngoài liều mạng với bà lão. Cuộc sống cần nữa, c.h.ế.t cũng tuyệt đối sống những ngày tháng như kiếp . Tại bọn họ đều sống sung sướng, còn cả nhà cô sống khổ sở thế !

 

Bà lão đ.á.n.h nhiều cái, mãi mới Tô Trường Phú kéo .

 

Bà lão dừng tay, Tô Trường Vinh mới buông vợ con .

 

Tô Mẫn từ trong lòng Tôn Thu Phương chui , kéo tay Tô Trường Vinh nức nở: "Ba, con cầu xin ba, dọn thôi, chúng ăn xin cũng . Con sống cuộc sống nữa."

 

Tôn Thu Phương thấy con gái như , trong lòng cũng đau xót vô cùng, bà tới ôm lấy con: "Trường Vinh, em đưa con về nhà đẻ ở vài ngày."

 

Ông lão Tô thấy thế liền tức giận quát: "Bây giờ đang là mùa gặt, cô về nhà đẻ gì? Việc nhà ai ?"

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Tôn Thu Phương trong lòng tức giận tột cùng, Tô Trường Vinh vẫn tỏ thái độ, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng của con, lòng bà như d.a.o cắt. Cái nhà thật sự tiếp tục ở ?

 

Bà đang do dự thì Tô Mẫn kéo tay áo.

 

"Mẹ, chúng ? Ba thì con , ? Nếu , con thật sự bà nội đ.á.n.h c.h.ế.t mất." Cô thể trơ mắt ốm đau quấn , nghèo bệnh đan xen như kiếp nữa.

 

Tô Trường Vinh xong, trong lòng đau nhói. Anh đưa tay nắm lấy tay con gái: "Cả nhà chúng sẽ dọn ngoài ở."

 

Tô Mẫn , trong lòng chấn động, về phía Tô Trường Vinh: "Ba, ba thật chứ ạ?"

 

"Ừ." Tô Trường Vinh gật đầu.

 

Bản thể chịu uất ức, nhưng con cái thì thể.

 

"Trường Vinh, mày ý gì?" Ông lão Tô trừng đôi mắt già nua đầy phẫn nộ con trai cả.

 

Bà nội Tô cũng : " đấy, đang sống yên , gì mà dọn ngoài. Nhà chỗ cho chúng mày ở dọn đất đai nhà cửa gì cả)."

 

Tô Trường Vinh cũng dọn ngoài là hai bàn tay trắng, nhưng hiện giờ vợ và con gái đều đến mức , nếu còn thì thật sự với họ: "Con sẽ tự ngoài dựng cái lều tranh để ở."

 

"Thế ruộng đất trong nhà thì ? Thằng Trường Phú lên trấn , tao một xuể."

 

Tô Mẫn bắt ba công, lo lắng ba nhất thời hồ đồ, vội vàng : "Đương nhiên là nhà ai nấy . Nhà con ba miệng ăn, chia phần ruộng của ba , ruộng của thì tự chứ, chẳng lẽ còn ba con nuôi ?"

 

toạc móng heo như , Lý Ngọc Lan lập tức chút chột . Cả nhà cả dọn thì chỗ ở rộng rãi hơn, nhưng ruộng nhà ai giúp thì . Vốn định để nhà cả dọn ngoài ở lều, nhưng ruộng vẫn như cũ, chẳng thiệt , ngờ con ranh thẳng như thế.

 

Vốn dĩ Tô Trường Vinh cảm thấy ruộng ai cũng thế, miễn là trong nhà thu hoạch cơm ăn là . giờ con gái , cũng thấy cứ tiếp tục như thế cũng . Trường Phú cũng là thành gia lập thất, tại và vợ nuôi nó?

 

Tôn Thu Phương càng chịu. Mấy năm nay bà nhẫn nhịn cũng chỉ vì sinh con trai cho nhà họ Tô, hơn nữa thể hỏng đẻ nữa nên đủ tự tin. Giờ dọn ở riêng, sinh con trai cũng chẳng liên quan đến họ, việc gì còn giúp nuôi khác.

 

: "Chúng con dọn ngoài thì ruộng đất cũng chia. Nhà ai nấy sống, sướng khổ tự chịu."

 

"Thế , một Ngọc Lan xuể, lấy thu hoạch?" Bà nội Tô thấy bàn tính của vỡ lở. Nhà con cả , thu hoạch hàng năm nộp cho , ruộng bên nhà thằng hai ai , thu hoạch thì để dành tiền kiểu gì? Cháu trai học, cưới vợ, tất cả đều là tiền cả đấy.

 

Tô Trường Vinh từng câu từng chữ của đều là lo nghĩ cho nhà thằng hai Trường Phú, trong lòng càng thêm uất ức. Trước ăn chung ở chung còn thấy rõ, chỉ nghĩ già cưng chiều cháu đích tôn thì thôi . Không ngờ nháo đòi ở riêng, bà lão tính toán rạch ròi đến mức .

 

 

Loading...