Kiếm Tiền Ở Thập Niên, Bước Lên Đỉnh Cao Đời Người - Chương 23

Cập nhật lúc: 2025-12-17 15:27:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tôn Hải từng nghĩ thể lên thành phố sống. Trước khi , chỉ định lên xem thử, nếu thì về.

 

đến nơi, thấy cuộc sống của chị, trong lòng cũng nhen nhóm hy vọng.

 

Có Tô Trường Vinh và Tôn Thu Phương hướng dẫn, Tôn Hải nhanh chóng học cách thu mua phế liệu, chỗ nào nhặt nhiều, loại phế liệu nào bán giá bao nhiêu.

 

Vì Tôn Hải hiện tại chỉ một nên Tô Trường Vinh hào phóng với em vợ. Hàng ngày ăn cơm chung với chị, ăn xong mới về chỗ trọ. Tôn Hải định đưa tiền cơm cho chị gái nhưng Tôn Thu Phương gạt .

 

"Em còn khách sáo với chị gì. Chẳng qua là thêm đôi đũa thôi, chị nghèo đến cũng lo bữa cơm cho em. Em cứ lo kiếm tiền , đừng bận tâm chuyện ăn uống."

 

"Thế cũng thể ăn chực uống chực mãi ." Tôn Hải thấy áy náy. Lần cũng là nhờ chị chỉ đường dẫn lối, lên thành phố giúp gì cho chị còn phiền, nghĩ thế nào cũng thấy đạo.

 

Tôn Thu Phương : "Hải, chị thật với em, chị em đừng câu nệ mấy cái đó, thế thành xa lạ. Chờ em lấy vợ , lúc đấy chị lo cũng chả , để vợ em nó lo."

 

"Chị , chuyện đó." Tôn Hải ngượng ngùng gãi đầu.

 

"Sao , tuổi của em là chị để ý . Giờ chịu khó kiếm tiền, điều kiện lên, lo gì lấy vợ?"

 

Tôn Hải mím môi thẹn thùng, khuôn mặt đen nhẻm thoáng ửng đỏ.

 

Tôn Hải coi trọng công việc , còn chịu khó hơn cả vợ chồng chị lúc mới . Hàng ngày tối mịt thì tuyệt đối về. Một tháng tính cũng kiếm mấy chục đồng.

 

Với cuộc sống như , Tôn Hải cảm thấy mãn nguyện, vui vẻ hơn nhiều so với hồi ở nhà. Ngày thường nếu thời tiết , còn ở nhà giúp phụ đạo bài tập cho Tô Mẫn.

 

Tuy bỏ học nhiều năm nhưng Tôn Hải vẫn kiên trì sách, kiến thức vẫn còn nhớ chắc.

 

Việc ăn của vợ chồng Tô Trường Vinh cũng tệ. Đặc biệt là Tết, hai vợ chồng xa hơn, đến mấy thôn lân cận. Ở nông thôn trạm thu mua phế liệu, đồ cũng tiếc vứt, cứ chất đống trong nhà. Vợ chồng Tô Trường Vinh rao một vòng thu khối đồ.

 

Chỉ là bộ thì tốn thời gian quá. Tô Trường Vinh nghĩ đây là kế sinh nhai lâu dài, nếu mãi thì nên mua một chiếc xe ba gác đạp chân. Xe đắt thì đắt, nhưng tiết kiệm thời gian, xa hơn, thu nhiều hàng hơn.

 

Tôn Thu Phương thì tiếc tiền vốn. Trong nhà khó khăn lắm mới dành dụm ít tiền, năm nay con gái học, tốn bao nhiêu. Bỏ mua xe thì tiện thật, nhưng trong nhà chẳng còn mấy đồng dư.

 

"Hay là để thư thư một thời gian nữa xem , sang năm mua cũng muộn. Dù một năm cũng qua , vội một chốc một lát."

 

Tô Trường Vinh vợ thì chuyện thành .

 

Tô Mẫn ở nhà xong bài tập thủ công thì sang nhà họ Chu tìm Liêu Chiêu Đệ. Dạo cô đều ôn tập bài vở, thêm nhờ cha mua giúp bộ sách giáo khoa cấp hai cũ, giờ tự học gần xong lớp 6. Chỗ nào hiểu cô đều đ.á.n.h dấu , mang sang hỏi Liêu Chiêu Đệ.

 

Đến nhà họ Chu, Liêu Chiêu Đệ đang rửa bát. Nước trong nồi bốc nghi ngút, tay dính đầy dầu mỡ.

 

"Chú Chu vắng cả ?"

 

Liêu Chiêu Đệ đáp: "Ừ, dọn hàng từ sớm , giờ cũng mở một sạp bán rau gần đó, lắm."

 

"Thế thì quá, dì cũng thu nhập riêng." Tô Mẫn cảm thấy Liêu Chiêu Đệ là phụ nữ thông minh, chỗ dựa mà phụ thuộc đàn ông. Chỉ là cô hiểu, một tính toán như , rốt cuộc Liêu Chiêu Đệ trải qua chuyện gì mà trở nên tiều tụy như kiếp thấy.

 

Nhìn Liêu Chiêu Đệ khuôn mặt hồng hào hiện tại, Tô Mẫn thực sự nghĩ .

 

Liêu Chiêu Đệ rửa bát xong, hai định phòng học bài. Vừa khỏi bếp thì Chu Tiểu Binh mặc chiếc áo bông xanh quân đội chạy xộc . Thấy Liêu Chiêu Đệ, vẫy tay: "Làm chút gì cho tao ăn ."

 

"Anh về lúc trưa ăn cơm?" Liêu Chiêu Đệ cau mày hỏi.

 

Chu Tiểu Binh , chẳng màng lạ, lao tới định đ.á.n.h Liêu Chiêu Đệ. Tô Mẫn nhanh tay lẹ mắt kéo bạn : "Anh gì đấy? Sao tự nhiên đ.á.n.h ?"

 

"Mày là cái thá gì mà dám quản chuyện của ông." Chu Tiểu Binh là thiếu niên mười lăm tuổi, to xác, khí thế dọa . Dù Tô Mẫn mang linh hồn lớn nhưng Chu Tiểu Binh mắt, trong lòng cũng sợ.

 

Cô kéo Liêu Chiêu Đệ lùi một bước: "Chiêu Đệ , chuyện gì t.ử tế ?"

 

"Hừ, nó vốn là con ở nhà tao, vợ tao, tao thích đ.á.n.h thì đánh."

 

"Cái gì?" Tô Mẫn xong trợn tròn mắt Chu Tiểu Binh, sang Liêu Chiêu Đệ sắc mặt tái nhợt, trong lòng như ai đ.ấ.m một cú, c.h.ế.t lặng.

 

Hai giờ cũng coi như em, dù cùng huyết thống nhưng danh nghĩa là em, thể kết hôn? Hơn nữa tuổi còn nhỏ thế , chuyện cưới xin.

 

Liêu Chiêu Đệ kéo tay áo Tô Mẫn, với Chu Tiểu Binh: "Anh đừng giận, em đồ ăn cho ." Nói xong kéo Tô Mẫn bếp.

 

Chu Tiểu Binh bĩu môi, vênh váo về phòng .

 

Vào trong bếp, Tô Mẫn vẫn còn bàng hoàng. Cô Liêu Chiêu Đệ đang bận rộn nấu nướng, ướm hỏi: "Chiêu Đệ, linh tinh ?"

 

Liêu Chiêu Đệ cúi đầu việc, mím môi . Chờ đồ ăn trong nồi nóng lên, cô bé mới xoay kê cái ghế nhỏ, cùng Tô Mẫn xuống bên bếp lò: "Hồi Tết, dì của sang loạn, bảo cho ở nhà họ Chu nữa. Làm ầm ĩ một trận, đó bảo thì vợ Chu Tiểu Binh, nếu thì cút."

 

"Sao thể như thế , thế các đồng ý ?" Tô Mẫn phát hiện những vô lý chỉ ở quê cô, mà họ hàng nhà họ Chu cũng ngang ngược chẳng kém. Định đoạt cả cuộc đời một cô bé mười ba tuổi như thế, cứ như đây là xã hội phong kiến đàn bà nhân quyền . Hơn nữa sở dĩ họ bắt Liêu Chiêu Đệ vợ Chu Tiểu Binh cũng chẳng gì. Chu Tiểu Binh cái dạng du thủ du thực, tinh mắt chẳng gì. Chắc sợ ế vợ, thấy Chiêu Đệ hiền lành nên trói buộc cô bé đây mà.

 

Liêu Chiêu Đệ đỏ hoe mắt: "Mình đồng ý, nhưng đồng ý. Mẹ bảo chú Chu ơn với con . Chu Tiểu Binh là con trai duy nhất của chú , bọn báo đáp họ. Mẹ còn bảo nhà họ Chu dù cũng là thành phố, nếu ở quê thì còn lâu mới kiếm mối như thế. Bảo là đợi đủ 18 tuổi thì đám cưới."

 

Nghe những lời , trong lòng Tô Mẫn ngũ vị tạp trần. Cô vốn tưởng Liêu Chiêu Đệ dám ly hôn dắt con lên thành phố thì ít nhiều cũng là phụ nữ chủ kiến. Không ngờ bà thỏa hiệp trong chuyện .

 

Lấy chồng chỉ xem gia cảnh, quan trọng là nhân phẩm. Chu Tiểu Binh mười lăm tuổi đầu, giúp đỡ gia đình còn suốt ngày lêu lổng gây sự, ở nhà thì thái độ với con Liêu Chiêu Đệ như thế, cũng thấy bóng dáng đàn ông , e là khó mà nên . Liêu Chiêu Đệ mà lấy loại thì sống nổi.

 

Cô nhớ cuối gặp Liêu Chiêu Đệ kiếp , cô gái trẻ tuổi mà gương mặt đầy vẻ tang thương . Lúc đó, Liêu Chiêu Đệ lấy Chu Tiểu Binh ?

 

Càng nghĩ càng thấy khả năng đó cao. Liêu Chiêu Đệ tính tình mềm yếu, dễ bảo. Rời khỏi nhà họ Liêu, duy nhất bắt cô bé lấy Chu Tiểu Binh, cô bé khả năng sẽ ép đồng ý cuộc hôn nhân . Nhà ngoại Chu Tiểu Binh cũng thật thâm độc, dám tính kế lên đầu một cô bé con. Thế chẳng hủy hoại cả đời Chiêu Đệ ?

 

Liêu Chiêu Đệ Tô Mẫn đang nghĩ gì, cô bé lau nước mắt, lí nhí: "Tô Mẫn, bảo bây giờ?"

 

"Không cả." Tô Mẫn bạn, ánh mắt kiên quyết: "Chỉ cần thì ai ép . Báo ơn nhiều cách, dù cách nào cũng thể lấy cả cuộc đời đ.á.n.h đổi. Mình học cho giỏi, kiếm tiền, báo đáp họ là . Cậu đừng nghĩ linh tinh."

 

Liêu Chiêu Đệ cúi xuống đất, lấy tay áo quệt nước mắt.

 

Tô Mẫn vỗ vai bạn: "Chiêu Đệ, tin , dựa ai cũng bằng dựa chính . Tuyệt đối đừng vì khác mà khổ cả đời, đáng ." Đã c.h.ế.t một , cô thấu hết những chuyện .

 

"Cơm xong đấy, định để ông mày c.h.ế.t đói ?" Bên ngoài vọng tiếng Chu Tiểu Binh. Tô Mẫn mà thấy ghê tởm.

 

Liêu Chiêu Đệ vội vàng dậy múc đồ ăn bát bê ngoài.

 

Tô Mẫn dáng vẻ khúm núm của bạn, thở dài thườn thượt.

 

mặt Chu Tiểu Binh nên Tô Mẫn sang nhà họ Chu nữa, đó cô rủ Liêu Chiêu Đệ sang nhà học, dù cũng đỡ hơn ở nhà Chu Tiểu Binh bắt nạt. Liêu Chiêu Đệ cũng chẳng ở nhà, dứt khoát hẹn Tô Mẫn chiều nào cũng sang học cùng.

 

Thời tiết ấm dần lên, việc ăn cũng thuận lợi hơn.

 

Vợ chồng Tô Trường Vinh xa hơn, khi cả ngày về. Tối mịt mới về đến nhà. Cũng may Tôn Hải ở gần đó nên hai vợ chồng cũng yên tâm để Tô Mẫn ở nhà một .

 

Tô Mẫn cha nỗ lực như là để cô học ăn ngon mặc , coi thường. Có những đêm cô ngủ, tiếng cha chuyện bên vách, họ thở ngắn than dài trách bản kém cỏi để con gái chịu khổ, hạ quyết tâm cố gắng kiếm nhiều tiền hơn.

 

Mỗi như thế, Tô Mẫn thấy thật vô dụng. Rõ ràng sống hai đời , nhiều hơn khác một chút, tại vẫn kiếm món tiền lớn, để cha vất vả thế .

 

"Tô Mẫn, thế?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kiem-tien-o-thap-nien-buoc-len-dinh-cao-doi-nguoi/chuong-23.html.]

Liêu Chiêu Đệ đang bài, ngẩng lên thấy Tô Mẫn ngẩn ngơ.

 

Tô Mẫn hồn, bạn: "Chiêu Đệ, kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền, mua nhà ở thành phố để định cuộc sống."

 

"Cậu nghĩ gì thế, ." Liêu Chiêu Đệ vẻ mặt tin. "Bọn còn nhỏ, kiếm tiền kiểu gì, xin phụ bếp quán cơm còn chẳng nhận."

 

Tô Mẫn nghĩ ngợi cũng thấy thực tế. Tuổi cô sờ sờ đấy, ngoài chẳng ai thèm ăn với cô.

 

Làm ăn?

 

Tô Mẫn giật , trong đầu chợt nảy vài ý tưởng.

 

Gia đình hiện tại nghề thu mua phế liệu, nhưng phế liệu trong thành phố ngày càng ít, thể ngày nào cũng thu nhiều, nhưng nếu thể một công việc buôn bán định, cha cũng cần vất vả ngày ngày xa như thế.

 

Buổi tối, vợ chồng Tô Trường Vinh vẫn về muộn như thường lệ, xe nhiều hàng lắm.

 

"Hôm nay ngoại ô, em gặp mấy cũng thu mua, chỉ một nhà ." Tôn Thu Phương dọn cơm lải nhải chuyện ăn.

 

Tô Trường Vinh thì vẫn vô tư, nhấm nháp đậu tẩm gia vị với Tôn Hải : "Buôn bán là thế mà, lúc lúc thua, thế , cùng lắm là tốn thời gian chứ lỗ vốn."

 

"Thời gian là tiền ? Kiếm ít chính là lỗ ." Tôn Thu Phương mặt mày cau .

 

Tôn Hải chị đối thoại nhịn : "Nhìn chị buôn bán xong, giờ tính toán chi li dáng dân kinh doanh phết."

 

Tô Trường Vinh hề hề: "Anh là dân kinh doanh mà, buôn bán nhỏ thôi."

 

Nói thật cũng chẳng nghĩ sẽ thành dân buôn bán, nghĩ cái đầu cùng lắm chỉ cuốc đất. Ra ngoài buôn bán chắc chắn lừa. từ khi nghề thu mua phế liệu , thấy đổi nhiều. Chưa cái khác, khoản tính toán ngày càng nhanh nhạy. Khá hơn hẳn hồi tính cộng trừ nửa ngày .

 

Xem đời việc gì khó, chỉ sợ lòng bền.

 

Tô Mẫn xới cơm cho xong, xuống cạnh .

 

"Cha , con ý tưởng mới, cha ?"

 

"Ý tưởng gì?" Tô Trường Vinh lên tiếng tiên, giờ thấy lời con gái đều đáng tin cậy, đầu óc còn nhanh nhạy hơn nhiều.

 

Tôn Thu Phương và Tôn Hải cũng cô.

 

Tô Mẫn : "Con thấy nghề thu mua phế liệu bấp bênh quá, gặp may mới hàng, hơn nữa nhà xe, xa tốn thời gian lắm. Giờ nghề cũng đông lên, tiếp sẽ khó khăn. Con thấy chi bằng đổi nghề ạ."

 

"Đổi nghề? Làm gì bây giờ?" Tôn Thu Phương tò mò.

 

Tô Trường Vinh lo lắng: "Cha là dân quê, tay nghề, ngoài cái còn gì?"

 

"Chính vì là dân quê nên phát huy sở trường của . Cha xem, thành phố thực thích đồ quê , như bánh giầy, khoai lang nướng, hạt dẻ rang, họ thích lắm. Nếu bán mấy thứ ở chỗ đông , chắc chắn kiếm tiền."

 

"Cái ? Mấy thứ đó cũng bán tiền á?" Tô Trường Vinh thốt nhớ đến đống rác nhà còn bán tiền, thì mấy thứ bán tiền cũng khả năng lắm.

 

Tôn Thu Phương im lặng suy tính. Tôn Hải cũng trầm ngâm.

 

Thấy gì, Tô Mẫn tiếp tục trình bày kế hoạch: "Mình thể thử , vốn liếng cũng chẳng đáng bao nhiêu. Nhà chẳng sẵn khoai lang , để lâu cũng hỏng, chi bằng nướng chín đem bán, giá khoai chín với khoai sống một trời một vực đấy ạ. Còn bánh giầy nướng, hạt dẻ rang. Hạt dưa, đậu phộng rang cũng tất." Quan trọng là trong nhà giờ đủ vốn, dù lỗ cũng chịu . Đương nhiên, lời xui xẻo tiện lúc .

 

Tôn Hải phản ứng nhanh nhất: "Ý tưởng đấy ạ, giờ bên ngoài cũng buôn bán nhỏ, ăn khá lắm."

 

Tôn Thu Phương em học thức cũng thấy xuôi xuôi. Thu mua phế liệu tuy kiếm tiền nhưng quả thật ngày càng khó , thu nhập bằng . Nếu việc hơn thì lo kiếm tiền.

 

Cả nhà bên bàn cơm tính toán. Quyết định Tô Trường Vinh vẫn thu mua phế liệu. Tôn Thu Phương sẽ ít khoai nướng, bánh giầy nướng mang đến cổng trường học và chợ bán thử. Xem tình hình thế nào quyết định tiếp.

 

"Cậu Hải cũng cùng chị." Tôn Thu Phương Tôn Hải .

 

"Em cũng ạ?" Tôn Hải mím môi, hiểu ý chị gái. "Đây là ý tưởng của Mẫn T.ử mà."

 

Tô Trường Vinh cũng hiểu ý vợ, kéo em vợ cùng ăn.

 

Tuy trong lòng gợn vì vợ bàn bạc mà tự quyết, nhưng nghĩ đến tình cảm của em vợ lúc , thấy dù bàn bạc thì kết quả cũng thế thôi. Nghĩ cũng thấy thoải mái.

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

"Hải, chú cứ theo thử xem, nếu thì chú cũng cái ."

 

Tô Mẫn đế thêm: " đấy út, việc ăn chỉ nhà cháu , thêm một nhà cũng chẳng . Huyện lỵ to thế , một nhà bán xuể?"

 

Lòng Tôn Hải ấm áp: "Cảm ơn chị."

 

Tô Mẫn bổ sung thêm kế hoạch chi tiết, mấy lớn đều chăm chú lắng , còn đưa vài ý kiến cải thiện. Nghe Tô Mẫn đấy, rành mạch rõ ràng, vợ chồng Tô Trường Vinh càng tin chắc con gái khiếu kinh doanh, ắt tiền đồ. Trong lòng càng thêm tự hào. Sinh con trai gì khi sinh đứa con trai ngốc nghếch, bằng cô con gái thông minh nhà ?

 

Tôn Hải cũng cháu gái với con mắt khác. Trước chỉ nghĩ nó thông minh hiểu chuyện, ngờ bàn chuyện ăn sắc sảo thế . Nhất là khi Tô Trường Vinh kể chuyện lên thành phố và sắp xếp cuộc sống đều do cháu gái đề xuất, càng thêm khâm phục.

 

"Mẫn T.ử nhà chắc chắn sẽ nên chuyện lớn."

 

Tô Mẫn mà chột . Cô ăn theo ý tưởng khác, hơn nữa sống hai kiếp mới thế chứ tài cán gì. Đổi thực sự bản lĩnh thì giờ chắc mở xưởng mở khách sạn . Cô mới đến chứ.

 

Có kế hoạch cụ thể, ngày hôm Tôn Thu Phương cùng chồng nữa. Giờ việc ăn cũng bận rộn như , Tô Trường Vinh thạo việc nên bà cũng .

 

Sáng sớm tiễn chồng xong, bà lấy lạc và ít hạt dẻ vùi trong cát .

 

Khoai nướng và bánh giầy cần lò chuyên dụng. Tôn Thu Phương kiếm ăn nên thuê lò. Bà chỉ nhóm cái bếp than tổ ong lên, đặt cái chảo lớn lên , tìm loại cát chuyên dùng để rang lạc hạt dẻ, rang thử một mẻ tại nhà.

 

Mấy việc với quen tay như Tôn Thu Phương thì dễ như trở bàn tay. Đồ thơm nức mũi.

 

Chị Trần chủ nhà ban công ngửi thấy mùi thơm, gọi vọng xuống: "Làm gì thế, thơm quá."

 

"Làm ít đồ ăn vặt mà." Tôn Thu Phương đáp, bảo Tô Mẫn mang biếu nhà chị Trần mỗi thứ một bát.

 

Lúc về Tô Mẫn vui vẻ : "Mẹ ơi, bác gái bảo ngon lắm, còn ngon hơn mua ngoài phố."

 

"Thế thì , để bán thử xem ." Tôn Thu Phương nóng lòng thử. Nghe Tô Mẫn bảo mấy thứ ăn nóng mới ngon, bà vội rang hết, chỉ một ít hàng mẫu ăn thử, lạc và hạt dẻ sống còn sạch sẽ bỏ bao, cùng Tôn Hải đến khu vực náo nhiệt gần đó.

 

Huyện lỵ lúc sầm uất như , chỗ đông vui chỉ một hai nơi. Tôn Thu Phương nhặt ve chai khắp hang cùng ngõ hẻm nên rõ chỗ nào thích hợp nhất.

 

Bà dẫn Tôn Hải và Tô Mẫn đến một quảng trường, bày biện đồ nghề .

 

Một cái chảo lớn, một cái bàn gấp bày hạt dẻ và lạc rang sẵn.

 

Tôn Thu Phương rang lạc rao hàng. Tô Mẫn cũng to tiếng rao: "Bán hạt dẻ, đậu phộng đây, hạt dẻ đậu phộng thơm phức đây!"

 

Thời tiết , đường dạo chơi đông, tiếng rao cộng thêm mùi thơm nức mũi từ trong chảo bay , lục tục kéo đến.

 

Nghe giá hạt dẻ 5 hào một cân, lạc 4 hào một cân, thấy cũng đắt. Tiện tay cân một cân về ăn chơi.

 

Tô Mẫn phát hiện, dù ở thời đại nào, cũng chịu chi cho chuyện ăn uống. Mua cái áo vài đồng mặc một hai năm còn đắn đo suy nghĩ. bỏ tiền mua đồ ăn vặt thì chẳng cần nghĩ ngợi gì, cứ thế móc tiền mua.

 

Chỉ trong một buổi sáng, hạt dẻ và lạc Tôn Thu Phương mang bán gần hết.

 

Bà lau mồ hôi trán, thấy vãn khách, thì thầm hỏi Tô Mẫn và Tôn Hải: "Kiếm bao nhiêu?" Lúc đầu bà còn nhẩm tính, về đông khách quá chẳng kịp tính toán gì, rốt cuộc lời lãi thế nào.

Loading...