Kiếm Tiền Ở Thập Niên, Bước Lên Đỉnh Cao Đời Người - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-12-17 15:27:23
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi tối, ông Tô Tam Căn và Tô Trường Phú về đến nhà.
Biết cả nhà Tô Trường Vinh về, Tô Trường Phú tươi roi rói, vẻ hoan nghênh. Tô Tam Căn trong lòng chút giận dỗi, nhưng nể tình ngày Tết nên gì nặng lời, chỉ hỏi Tô Trường Vinh gì thành phố, cuộc sống thế nào, dự định gì .
Tô Tam Căn là chủ gia đình, là cha ruột, ông hỏi những chuyện với vẻ nghiêm túc. Tô Trường Vinh cân nhắc trong lòng, trả lời nửa thật nửa giả.
"Con với Thu Phương cái gì cũng , trong tay tiền, lên thành phố thuê tạm cái lều ở. Cả nhà chen chúc cũng coi như chỗ chui chui . Sau đó nhặt phế liệu ngoài đường bán, cuộc sống gọi là tạm đủ đắp đổi qua ngày."
"Nhặt phế liệu á?"
Tô Trường Phú bên cạnh xong, sắc mặt chút quái dị: "Anh cả, thực em tranh giành gì với , ở nhà ruộng đất, việc gì lên thành phố cái nghề đấy. Để cho."
Tô Tam Căn cũng cảm thấy nghề nhặt ve chai gì. Nhà ông ba đời bần nông, đ.á.n.h giá là giác ngộ tư tưởng cao, bản ông tiếng , kiếm chút chức vị trong công xã, cả đời ông cho rằng buôn bán là mất mặt, huống hồ đây là nhặt rác, càng thấy mất mặt hổ hơn.
Ông cho rằng thể diện thì hoặc là bưng bát cơm nhà nước, hoặc là thành thật ở nhà ruộng.
"Trường Vinh, nghề cha thấy . Ruộng đất ở nhà nhiều, Trường Phú xuể, con về phụ giúp cũng , cuộc sống của con cũng dễ thở hơn. Dù cũng là một nhà, em giúp thì còn trông cậy ai?"
Lại thấy giọng điệu , Tô Trường Vinh trong lòng thấy phản cảm.
Dù là tính tình đến , mà cứ khác khuyên giúp khác, một lòng vì khác, thì trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì.
Hắn cứng mặt đáp: "Con với Thu Phương tính cả , về nữa . Nếu Trường Phú xuể thì cho thuê ruộng ."
Tô Tam Căn sắc mặt đột nhiên biến đổi: "Con nhắc đến chuyện cha mới nhớ, lúc con đem ruộng cho ngoài ?"
Tôn Thu Phương bưng thức ăn , thấy thế liền : "Lúc chẳng cha bảo Trường Phú công việc, ruộng ? Con đưa ruộng cho chú , chú , mà để hoang thì phí, đương nhiên là cho thuê . Mấy hôm thím Ba còn bảo con sang lấy lương thực đấy, con với Trường Vinh năm nay cũng coi như gạo ăn."
Bà năng lý tình, Tô Tam Căn tức xanh mặt, đập bàn một cái nhưng mắng câu nào.
Lần đầu tiên ông phát hiện , khi con trai con dâu lời thì cái gì cũng vô dụng.
Bữa cơm tối, đều vui vẻ gì, chỉ Tô Mẫn là ăn uống ngon lành. Trên bàn cơm nhiều món do cha cô mua về, cô cứ chọn món ngon mà gắp. Dù cô giờ là trẻ con, sợ là tham ăn.
Bà nội Tô thấy cô ăn từng miếng to, chẳng nhường nhịn Tô Xán chút nào, miệng lầm bầm vài câu.
Vợ chồng Tô Trường Vinh coi như điếc, Tôn Thu Phương thậm chí còn gắp thêm cho con gái miếng thịt gà to: "Mẫn Tử, ăn nhiều , gầy đấy."
Tô Mẫn híp mắt c.ắ.n một miếng to, cảm thấy vô cùng ngon miệng.
Bà nội Tô và Lý Ngọc Lan mà sắc mặt khó coi vô cùng, hai cũng vội vàng gắp thức ăn đầy bát Tô Xán.
Bữa cơm kết thúc, hai đứa trẻ con thì no căng bụng, còn lớn chẳng ăn mấy, trong bụng chứa cục tức.
Về phòng, Tô Trường Vinh thở dài thườn thượt, thật hiểu nổi nhà biến thành thế . Đoàn tụ thế thà đoàn tụ còn hơn.
Đêm 30 Tết, Tôn Thu Phương dậy sớm bếp phụ cơm tất niên.
Tuy hôm mới cãi , nhưng Tôn Thu Phương kiểu mát ăn bát vàng mặc kệ sự đời. Bà giữ thể diện, để trong thôn đàm tiếu lười biếng.
Tô Mẫn thì ở nhà chính sách. Đây là cuốn truyện cô cố ý mang về để g.i.ế.c thời gian.
Bà nội Tô thấy, cau mày quát: "Suốt ngày lười biếng việc, đúng là đồ lười chảy thây."
Lời khó , nhất là mắng một cô bé con. Tô Mẫn ngước mắt bà nội: "Lát nữa chị Văn Văn về, bà nội cũng bắt chị việc ạ?"
"Mày mà so với nó."
Tô Mẫn : "Sao so ạ? Chẳng đều là 'vịt trời', 'con gái lỗ vốn' ạ? Chẳng lẽ con gái chú Ba thì quý giá hơn cháu?"
"Văn Văn là con gái thành phố, đương nhiên quý giá hơn thứ lỗ vốn như mày." Bà nội Tô giơ tay định dí đầu cô. Tô Mẫn nhanh nhẹn né . Cô lạnh lùng : "Thành phố với chả thành phố, chẳng bà thấy nhà thím Ba tiền ? Người tiền cũng chẳng liên quan đến bà, mấy năm nay bà cầm đồng nào của họ ? Chẳng do cha cháu lụng nuôi bà ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kiem-tien-o-thap-nien-buoc-len-dinh-cao-doi-nguoi/chuong-20.html.]
"Cái con ranh con ." Bà nội Tô thẹn quá hóa giận, vứt luôn cái chậu đang cầm xuống bàn, vớ lấy cái chổi định đ.á.n.h .
Tô Mẫn thấy thế vội cầm sách chạy tót sân.
"Con ranh c.h.ế.t tiệt , còn dám chạy , xem hôm nay tao trị mày ."
Bà nội Tô giơ chổi đuổi theo.
Tô Mẫn liếc chạy thẳng ngoài cổng. Cô định để trong thôn xem, cái bà già Tết nhất đuổi đ.á.n.h cháu gái là cái loại gì. Bà hổ thì cô cũng chẳng cần giữ thể diện cho bà .
Mới chạy khỏi sân một đoạn thì thấy vợ chồng Tô Trường Quý dắt theo Tô Văn Văn về đến nơi.
Tô Mẫn chớp mắt, lao về phía chú Ba: "Chú ơi cứu cháu với, bà nội đ.á.n.h cháu."
Tô Trường Quý đang chuyện với Cao Hồng về việc mai về thành phố sang nhà ngoại chơi, tiếng kêu ngẩng lên thì biến sắc. Mẹ đang cầm chổi đuổi đ.á.n.h cháu gái lớn. Bên cạnh còn trong thôn xem náo nhiệt.
"Chú Ba." Tô Mẫn chạy nấp lưng Tô Trường Quý. "Chú Ba, bà nội bảo cháu là con gái, là thứ lỗ vốn, đ.á.n.h cháu."
Cô cố tình nhấn mạnh mấy chữ "thứ con gái lỗ vốn". Rồi lén Cao Hồng, quả nhiên thấy sắc mặt thím Ba khó coi, vẻ đang nén giận. Tô Văn Văn bên cạnh kéo tay hỏi: "Mẹ ơi, lỗ vốn là gì ạ?"
Cao Hồng kịp trả lời thì bà nội Tô lao đến: "Con ranh c.h.ế.t tiệt, lăn đây cho tao."
Phía , vợ chồng Tô Trường Vinh và Lý Ngọc Lan cũng đuổi theo.
Tô Trường Quý thấy cảnh tượng cảm thấy vô cùng mất mặt. Không chỉ mất mặt dân làng mà còn mất mặt vợ. Hắn cau mày: "Mẹ, Tết nhất cái gì thế?"
Bà nội Tô tiếng con trai, lúc mới hồn: "Trường Quý, các con về ."
Bà sang Cao Hồng: "Cao Hồng với Văn Văn cũng về đấy , mau nhà nghỉ ngơi ." Giọng điệu so với lúc nãy quát Tô Mẫn quả là một trời một vực.
Vợ chồng Tô Trường Vinh đuổi tới nơi thấy thái độ phân biệt đối xử , trong lòng càng thêm bất mãn. Tôn Thu Phương tới kéo Tô Mẫn: "Làm thế? Sao suốt ngày đ.á.n.h mắng con Mẫn nhà ?"
Con gái , thương còn hết, suốt ngày bà nội coi như gia súc mà đuổi đánh, bà nội kiểu gì thế , đúng là tâm địa đen tối.
Tô Mẫn ấm ức kể: "Bà nội bảo con là thứ lỗ vốn, con cãi hai câu thì bà đuổi đ.á.n.h con." Nói xong cô Tô Văn Văn: "Vẫn là chị Văn Văn sướng, ở thành phố, bà nội thấy nên đ.á.n.h ."
Tô Văn Văn phồng má bất mãn: "Mẹ em còn chẳng nỡ đ.á.n.h em, ai dám đ.á.n.h em, em đ.á.n.h ngay."
Bà nội Tô định giải thích thì Tô Mẫn cướp lời: "Bà nội bảo con gái đều là đồ hèn hạ, đều đáng đ.á.n.h đòn. Cháu với chị đều là con gái, chỉ Xán Xán là con trai thôi."
Mặt Cao Hồng xám ngoét. Cô nghĩ Tô Mẫn dối. Tô Mẫn dù mười mấy tuổi cũng thể bịa chuyện như thế. Ngược tố chất của bà chồng đúng là thấp kém, bản cũng là đàn bà mà dám coi thường cháu gái . "Nếu ai dám coi thường con gái , sang năm khỏi về nữa là xong."
Cô hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm để ý đến bà nội Tô, dắt Tô Văn Văn thẳng nhà.
Tô Trường Quý thấy cũng mất kiên nhẫn: "Mẹ, con quanh năm suốt tháng mới về một ngày, thể để yên cửa yên nhà ?"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Thằng Ba, ý đó." Bà nội Tô vội vàng giải thích, "Mẹ con ranh chọc tức đến hồ đồ thôi, lời đó là nó bịa đấy, thật lòng quý cái Văn Văn mà. Con giải thích rõ với Cao Hồng nhé."
Người ghim trong lòng còn năng gì nữa.
Tô Trường Quý xua tay, cũng nhà.
"Thằng Ba." Bà nội Tô gọi với theo nhưng chẳng ai thèm đáp .
Vợ chồng Tô Trường Vinh cũng dắt Tô Mẫn phòng. Những lời họ đều cả, bà coi Văn Văn như bảo bối, coi con gái họ như súc vật đuổi đánh. Lòng thiên vị đến mức vô lý.
Gia đình Tô Trường Quý về cũng chỉ ăn bữa cơm tất niên, nên mang hành lý gì, chỉ xách cho Tô Tam Căn hai chai rượu và ít hoa quả. Mấy thứ ở thành phố chỉ coi là quà biếu họ hàng bình thường ngày Tết.
Tô Mẫn mấy món quà đó, thầm nhạo bà nội Tô. Bà già cung phụng con trai thứ ba như ông hoàng, chỉ coi bà như họ hàng bình thường thôi.
Tuy gặp ở thành phố vui vẻ gì, nhưng Tô Trường Vinh vốn thù dai, cũng lạnh nhạt với Tô Trường Quý. Tô Trường Quý tuy giận ông nhưng thấy chủ động bắt chuyện thì cũng mặt lạnh nữa, qua vài câu là hòa hoãn. Tô Trường Phú cũng sán gần trò chuyện với các em về chuyện năm qua. Nói một hồi lái sang chuyện xây nhà trấn.