Kiếm Tiền Ở Thập Niên, Bước Lên Đỉnh Cao Đời Người - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-12-17 15:27:22
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôn Thu Phương cả nghĩ gì, chuyện với Tôn Hải xong, lo trời tối muộn nên bàn với Tô Trường Vinh về thôn Tô gia.
Bà ngoại Tôn vốn định giữ hai ăn cơm tối, nhưng con gái con rể Tết nhất bên nhà chồng cũng nhiều việc nên ép, chỉ bảo Tôn Hải tiễn cả nhà đầu thôn.
Tôn Binh thì chẳng lời nào, rầu rĩ theo phía .
Thấy em gái ngoài việc chào tạm biệt thì từ đầu đến cuối chẳng riêng với câu nào, trong lòng ông càng thêm khó chịu. Với thằng Hải thì chuyện mãi hết, với ông cả chẳng gì để , xem tình cảm em xa cách thật .
Trên đường về, Tôn Thu Phương và Tô Trường Vinh bàn bạc chuyện sắp xếp cho Tôn Hải khi lên thành phố.
"Trường Vinh, về cũng đừng chuyện với trong nhà nhé, kẻo với chú Trường Phú ý kiến." Tôn Thu Phương việc mà lộ , bà sẽ trách móc.
Tô Trường Vinh nghĩ phức tạp như thế: "Em đừng nghĩ nhiều, Trường Phú công việc trấn, cho dù chúng kiếm tiền cũng chẳng thèm nhặt ve chai với . Anh bỏ cái sĩ diện xuống, chứ chú thì ."
Hắn nghĩ dù kiếm tiền thì cái "bát cơm sắt" nhà nước vẫn giá trị hơn. Ai nghề đồng nát bao lâu, nhỡ chính sách đổi thì về quê ruộng hết.
Tôn Thu Phương cũng thấy lý. Bà tự thấy việc kiếm tiền, kéo em đằng ngoại cùng, nên lo nhà chồng tị nạnh. Thực khéo nhà chồng chẳng thèm để mắt chứ.
"Thôi, em cứ im lặng là vàng, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện."
Tô Mẫn nãy giờ im lặng, cha nhắc đến công việc của chú hai Tô Trường Phú. Nhớ kiếp , công việc của chú hai cũng sắp tong . Ra Giêng năm nay, nhà chú hai sẽ tự xây nhà trấn. Nhà xây xong hai tháng thì chú thất nghiệp.
Mấy chuyện đều cần đến tiền, của nả trong nhà tuyệt đối thể để bà nội . Nếu họ nhà cô kiếm tiền thành phố, chắc chắn sẽ tìm cách ầm ĩ để đòi tiền.
Cô ngẩng đầu cha , nghĩ ngợi một chút giả vờ vô tình : "Cha ơi, hôm nay lúc ở nhà, con bà nội với thím hai bàn chuyện xây nhà trấn, bảo là tốn nhiều tiền lắm. Nhà chú hai định lên trấn xây nhà thật ạ?" Dù cứ tiêm phòng cho cha .
Tô Trường Vinh sững sờ: "Xây nhà trấn á? Bà nội với thím con thế thật ?"
Tôn Thu Phương cũng kinh ngạc Tô Mẫn.
Tô Mẫn gật đầu lia lịa: "Vâng, bà nội bảo chú hai xây nhà trấn tốn kém lắm. Không tiền trong nhà đủ . Cha đừng bảo với bà nội là con nhé, bà mắng con."
Nghe con gái xong, trong lòng Tô Trường Vinh và Tôn Thu Phương đều thấy lấn cấn.
Nhà Trường Phú lấy tiền mà lên trấn xây nhà? Mấy năm nay ngoài lương của cha, thì đều là tiền bán nông sản trong nhà. Tuy chiếm phần lớn nhưng cũng ít. Thế mà cứ lặng lẽ lấy cho nhà thằng hai xây nhà, chẳng ai với vợ chồng họ một tiếng.
Hồi hai vợ chồng lên thành phố, nhà chỉ cho hơn một trăm đồng, thái độ thì khinh khỉnh. Giờ nhà thằng hai xây nhà, hai ông bà sớm lo liệu đấy. Sự thiên vị quả thật quá rõ ràng.
Tô Trường Vinh liếc vợ, thấy mặt Tôn Thu Phương tái mét, bèn : "Thu Phương, thôi bỏ , tiền đó coi như biếu cha dưỡng già, đều là già cả , cũng so đo." Trong lòng đương nhiên chua xót hơn vợ, nhưng cũng khó xử hơn. Cha cưng chiều thằng hai, khó chịu cũng thể lăn ăn vạ như trẻ con . Không những thể ầm ĩ mà còn giữ hòa khí trong gia đình.
Tô Mẫn : "Cha , nhỡ ông bà nội đủ tiền, liệu tìm nhà đòi ạ? Trước tiền nhà kiếm chẳng đều ông bà lấy ?"
Tôn Thu Phương xanh mặt, nghiến răng: "Mẹ mặc kệ chuyện là thật giả, nhưng nếu bà già đó vì chuyện mà bắt bỏ tiền , nhất quyết nhả một xu. Lúc còng lưng đội mưa đội gió nhặt ve chai ai thương xót , giờ ai mà nhòm ngó đến đồng tiền mồ hôi nước mắt của , liều mạng với kẻ đó!"
"Được , cho thì cho, bảo đưa ." Tô Trường Vinh vội . Tiền kiếm vất vả thế , lý gì đưa cho nhà thằng hai xây nhà. Nhà còn đang thuê cái lều rách đây, chẳng nghĩa vụ gì giúp khác xây nhà lầu.
Về đến nhà, sắc mặt Tôn Thu Phương mới đỡ khó coi hơn chút, nhưng bà cũng chẳng thèm để ý đến bà nội Tô và Lý Ngọc Lan. Trong mắt bà, đám chính là đỉa đói, chuyên hút m.á.u bà.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Tô Mẫn cũng vội vàng theo phòng.
Tô Trường Vinh thì bà nội Tô gọi sai vặt, vợ con phòng, thở dài gì.
Vừa phòng, Tôn Thu Phương thấy cái túi xách của khác với lúc . Quần áo vốn xếp gọn gàng giờ lục tung lên, tuy vẫn nhét trong túi nhưng rõ ràng động .
Tô Mẫn cũng nhận : "May mà con mang hết tiền , thì về chẳng còn đồng nào." Đến lúc đó dù mất tiền, chắc bà nội với thím hai cũng sống c.h.ế.t nhận là lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kiem-tien-o-thap-nien-buoc-len-dinh-cao-doi-nguoi/chuong-19.html.]
Tôn Thu Phương tức giận mở cửa phòng, giữa sân c.h.ử.i đổng: "Kẻ nào thất đức thế , Tết nhất lục lọi túi khác ăn trộm đồ, còn nhục ? Nếu để bà đây là con mụ ăn cướp nào , bà quyết lôi cổ lên trấn kiện."
"Cô c.h.ử.i ai đấy hả?" Bà nội Tô từ bếp , mặt lúc đỏ lúc trắng.
" đấy, chị dâu c.h.ử.i bới như thế, ngoài tưởng chúng em ăn trộm đồ của chị."
Lý Ngọc Lan cũng từ bếp .
Tôn Thu Phương hai , quát: " chỉ mặt gọi tên ai mà các nhột. đang c.h.ử.i đứa trộm nhà lục túi đấy chứ? Túi của thế nào tự . Người khác động là ngay, đừng coi là con ngốc. chỉ ngờ cái túi để trong phòng mà cũng trộm lục lọi, cái làng tay trộm cắp dài thật đấy."
Bà cứ một câu "trộm", hai câu "cướp" mặt bà nội Tô và Lý Ngọc Lan tái mét. Lúc khi nhà cả vắng, hai họ nghĩ bụng thành phố về chắc chắn quà, thấy cái túi căng phồng nên tò mò xem gì .
Bà nội Tô nghĩ đó là ăn trộm, đồ của con trai con dâu cũng là đồ trong nhà, bà là chủ gia đình xem một tí thì . lục lục chỉ thấy quần áo cũ, chẳng đồng nào, bà ngay tiền nong chắc chắn vợ chồng nó mang theo . Không thì mà một xu cũng .
Giờ Tôn Thu Phương về c.h.ử.i đổng, chẳng khác nào vả mặt bà.
Bà nội Tô tức tối : "Tôn Thu Phương, cô loạn cái nhà ngày Tết ? Không đẻ con nối dõi cho nhà họ Tô, cô là tội nhân của cái nhà , giờ còn dám ở đây hắt nước bẩn nhà chồng, cô ác độc thế hả?"
Lý Ngọc Lan cũng vội hùa theo: " đấy chị dâu, gì từ từ , một nhà gì mà cho khó coi thế."
"Cái gì mà khó coi với khó coi, chỉ túi của lục, chẳng lẽ câm miệng ?" Nếu là thì bà câm thật. giờ Tôn Thu Phương nghĩ thông suốt, nhẫn nhịn kiểu gì cũng ghét bỏ, chi bằng cứ dữ dằn lên một chút, miễn để chịu thiệt là .
Lý Ngọc Lan ngờ chị dâu im lặng tiếng, chỉ cắm cúi việc cho nhà chồng giờ đổi như thế , nhất thời cứng họng.
Mụ liếc bà nội Tô, lúc mặt tiện, đảo mắt : "Chị dâu, chị lên thành phố một chuyến đổi thế , thảo nào bảo thành phố ai cũng ở , một chuyến về mà đối xử với nhà như thế, khéo về dỡ cả nhà mất."
Bà nội Tô thấy lý. Lúc con dâu cả ngoan ngoãn lời bà, giờ động tí là cãi , còn chủ động gây sự. Tính nết đổi quá nhiều. "Tao thấy vợ chồng bay đừng lên thành phố nữa, chỗ đó ở , ở nhà ruộng cho lành. Vợ chồng thằng Trường Phú sắp lên trấn ở, ruộng đất trong nhà . Chúng mày ở giúp ruộng ."
"Giúp ruộng?" Tô Mẫn ngay mấu chốt. Không là ruộng, mà là "giúp". "Giúp ai ạ?"
Bà nội Tô trừng mắt cô: "Đương nhiên là giúp chú hai mày. Không thì chú hai mày lấy gì mà ăn ở trấn?"
Lời bà thốt , chỉ sắc mặt Tôn Thu Phương khó coi mà Tô Trường Vinh cũng trợn tròn mắt.
Tô Trường Vinh đến bên cạnh vợ, với bà nội Tô: "Mẹ, con định về quê ruộng nữa . Con với Thu Phương sống phố , cần ở nhà ruộng."
"Tốt cái gì mà , thế ruộng đất ai ? Chẳng lẽ bắt tao với cha mày già còn nai lưng ?"
Tôn Thu Phương lạnh: "Ai thích thì , dù cũng đến lượt chúng con. Túi của con lục, con tìm ai, con cứ trù ẻo đứa nào Tết nhất ăn trộm đồ thì thối tay, con xem năm nay tay ai thối rữa thì đích thị là đứa lục đồ của con."
Nói xong bà phòng. Nếu kiêng kỵ bỏ ngay trong ngày Tết thì bà xách đồ ngay lập tức.
Bị ầm ĩ một trận như , Tô Trường Vinh cũng chẳng còn tâm trạng việc, theo vợ phòng. Tô Mẫn cũng vội chạy theo .
Bên ngoài, bà nội Tô vẫn còn c.h.ử.i bới om sòm. Mấy trong phòng coi như điếc, cãi với bà nữa.
Tôn Thu Phương giường thu dọn tay nải, định bụng qua đêm 30 là ngay.
"Tô Trường Vinh, cho ông . Ông mà dám đưa một xu cho Tô Trường Phú thì để yên cho ông . Lý Ngọc Lan đ.â.m lưng như thế, đối xử với như thế, con ngu để bòn tiền. Chính ông cũng thấy đấy, ông còn mở mồm bảo chúng ruộng nuôi Tô Trường Phú, coi chúng là đầy tớ chắc? Đầy tớ còn trả tiền công, tâm địa ông còn đen hơn cả địa chủ."
Tô Trường Vinh một bên vợ mắng, ngẫm nghĩ về tình cảnh của . Trước cứ tưởng gia đình cũng coi như hòa thuận, tuy xét nét nhưng ít khi cãi vã to tiếng. Giờ nghĩ , cái sự hòa thuận đó đều là do vợ chồng nhẫn nhịn mà . Hắn và vợ ngày ngày cắm cúi lụng, tranh đoạt, thì nhà chả hòa thuận. Thế mà vợ chồng vẫn thường xuyên mắng mỏ.
Giờ cống hiến cho gia đình nữa liền ghét bỏ đến mức , nhà ai thật lòng đối đãi với ?
"Haizz, sẽ ít về nhà. Về cũng nhiều nữa, giống thằng Ba , ăn Tết xong là , cái gì cũng mặc kệ."