Kiếm Tiền Ở Thập Niên, Bước Lên Đỉnh Cao Đời Người - Chương 18
Cập nhật lúc: 2025-12-17 15:27:21
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai đứa trẻ tuy chỉ vô tình một câu, nhưng lọt tai Trương Quế Hoa khiến bà chút chạnh lòng. Hồi cô em chồng sống còn kém hơn , chẳng còn từng nhờ nhà trông con hộ ? Thế mà mới đầy một năm, con cái nhà họ lên thành phố học.
Con hâm mộ , chứng tỏ nhà bằng nhà . Trương Quế Hoa cảm thấy thật mất mặt.
Tuy nhiên bà cũng kẻ hồ đồ, trong lòng khó chịu cũng thể trút lên đầu vợ chồng Tôn Thu Phương, bèn vỗ bốp một cái trán con gái Tôn Yến Yến: "Ồn ào cái gì, cái gì cũng so bì, thành tích học tập của mày so ?"
Tôn Yến Yến và Tôn Cường Cường lập tức dám ho he gì nữa, chỉ bĩu môi, nước mắt lưng tròng.
Tết nhất đến nơi mà Trương Quế Hoa ầm ĩ như , vợ chồng Tôn Thu Phương cũng thấy khó xử, cứ như thể do đến nên bọn trẻ mới đ.á.n.h mắng.
Bà ngoại Tôn vui : "Quế Hoa, Tết nhất , con động tay động chân với bọn trẻ gì. Hai đứa nó , t.ử tế mà cứ đánh?"
"Mẹ, con dạy con con, đừng bận tâm." Trương Quế Hoa cứng giọng đáp. Dù cái nhà bây giờ bà chủ, khác đừng hòng xen .
Bà ngoại Tôn con dâu mất mặt con gái và con rể, mặt nóng bừng, trong lòng cũng giận. Cô con dâu càng ngày càng điều.
Tôn Binh tuy sợ vợ nhưng cũng là hiếu thuận, vội vàng giảng hòa: "Thôi thôi, mau ăn cơm , thức ăn nguội hết ."
Trương Quế Hoa lúc mới hậm hực cầm đũa lên ăn.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Vợ chồng Tôn Thu Phương , cắm cúi ăn cơm, thêm gì nữa.
Cơm nước xong xuôi, Tôn Thu Phương cùng bà ngoại Tôn sang phòng em út.
Căn phòng của Tôn Hải chỉ là cái nhà kho chứa đồ tạp nham, dựng tạm bợ. Tôn Hải là chăm chỉ, khi ở riêng, tự tay sửa sang căn phòng hai .
"Hải , em chỗ ở , tự việc , chị thấy em cứ xin ở riêng hẳn . Anh cả bây giờ gia đình riêng, sống chung cũng tiện."
Tôn Thu Phương thật sự em trai chịu cái thái độ của chị dâu cả. Lúc khi Trương Quế Hoa mới về dâu thẳng, bà về để sống qua ngày chứ để nuôi em chồng. Nếu Tôn Binh sống c.h.ế.t đòi lấy, thêm nhà nghèo, thì cũng chẳng ai rước cái bà cô tính tình cao ngạo về.
Tôn Hải rót nước mời chị, : "Hiện giờ ruộng đất em cũng tự , cả cũng bảo thu hoạch bao nhiêu em cứ giữ lấy. Có điều em và vẫn ăn cơm bên đó, nên em góp chút lương thực sang. Dù một em ăn chẳng bao nhiêu, so đo mấy chuyện ."
"Em định lấy vợ ? Mấy đứa nhỏ , em cũng hơn hai mươi , lo cho chứ. Chẳng lẽ định ở cả đời ?" So với ông cả vợ quản thúc, bà càng thương đứa em trai hơn. Đẻ sức khỏe yếu, nhà nghèo tiền t.h.u.ố.c thang.
Tôn Hải xong chỉ im lặng.
Bà ngoại Tôn con trai như , trong lòng cũng xót xa: "Cũng nhờ mai mối , mấy hôm bà Ba trong thôn một đám, là quả phụ bên thôn Lý, còn đèo bòng thêm hai đứa con. Tuổi tác cũng lớn hơn thằng Hải mấy tuổi. Mẹ đồng ý." Bà cảnh con trai khó tìm vợ, cũng mong tìm cô gái trẻ , nhưng ít tuổi tác cũng tương xứng, rước một đàn bà lớn tuổi về thì còn thể thống vợ chồng gì nữa.
"Cậu út nhà con trai, nhân phẩm , việc gì tạm bợ. Cậu út cứ yên tâm, điều kiện lên sẽ tìm đàng hoàng." Cậu út như , thể vớ như mợ cả .
"Trẻ con cái gì mà lung tung." Tôn Thu Phương xoa đầu con gái.
"Con lung tung ." Tô Mẫn ngẩng đầu , "Dù giờ út cũng tìm ưng ý, chi bằng nhân lúc còn trẻ tranh thủ gây dựng sự nghiệp. Sau lo gì tìm vợ." Cô tin út tiền mà còn chê chân cẳng .
Tôn Thu Phương thấy con gái càng càng quá trớn, chuyện lớn mà cứ như thật, giả vờ giận: "Con còn nữa ."
"Thôi , đừng học chị dâu con mà giận cá c.h.é.m thớt lên đầu trẻ con. Mẫn T.ử nó ý mà." Bà ngoại Tôn vội kéo Tô Mẫn lưng che chở.
Tôn Thu Phương cũng diễn nữa, lườm con một cái móc trong túi xấp tiền đưa cho Tôn Hải: "Hải, tiền lúc em đưa cho chị, chị đều nhớ kỹ. Giờ cần dùng đến nữa, chị gửi em."
Tôn Hải ngờ đến chuyện : "Anh chị thực sự thiếu ? Cứ giữ lấy mà dùng, dư dả trả em cũng muộn, em chỗ nào cần tiêu tiền ."
Tôn Thu Phương đẩy tiền cho : "Em yên tâm, chị thực sự thiếu tiền. Chuyến lên thành phố kiếm chút đỉnh, giờ đủ tiêu . Ra Giêng lên đó tiếp, sẽ càng kiếm nhiều hơn."
Bà ngoại Tôn kiếm tiền thật thì mừng rỡ: "Thế thì quá. Trước chúng mày bảo lên thành phố, cứ lo sống nổi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kiem-tien-o-thap-nien-buoc-len-dinh-cao-doi-nguoi/chuong-18.html.]
"Sống lắm ạ." Tôn Thu Phương , liếc chồng.
Tô Trường Vinh hiểu ý, : "Con thấy nếu chú Hải ý định thì là cùng chị lên thành phố xem . Hiện giờ vợ chồng con đó cũng coi như định, chú Hải lên cũng chỗ đặt chân. Theo việc cũng hơn ở nhà ruộng."
Ý tuy là do Tôn Thu Phương đề xuất , nhưng Tô Trường Vinh cũng thật lòng đồng ý. Hắn là báo ân, lúc khi cùng đường bí lối, cha em ruột thịt chẳng nhờ vả ai, chỉ em vợ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết. Dù tiền đó dùng đến thì tấm lòng quá đáng quý. Hắn , chỉ là trả tiền, mà còn trả món nợ ân tình .
Tô Mẫn trong lòng cũng ngạc nhiên. Cô cũng ý định , vốn định đợi Giêng việc ăn hơn chút nữa sẽ bàn với cha , ngờ cha đề xuất . Cha cô đúng là nhân hậu.
Bà ngoại Tôn : "Để nó theo hai đứa lên thành phố liệu ? Nó... nó ngoài cũng khó kiếm việc lắm."
Dù nữa, con trai bà tật ở chân là sự thật. Ở quê sống còn kém hơn , lên thành phố sống nổi.
Tôn Hải cũng : "Em giờ gì khác, đến việc ruộng cũng thạo bằng các chú các bác. Ra ngoài gì chứ?"
Tôn Thu Phương cửa, nhỏ: "Đi thu mua phế liệu. Mọi đừng thấy mấy thứ sắt vụn, giấy nhựa vứt mà coi thường, đều đổi tiền cả đấy. Tháng chị kiếm ít hơn công nhân . Lần về dám cho , sợ rước lấy phiền phức, chỉ thật với nhà thôi."
Bà cũng gián tiếp nhắc khéo bà ngoại Tôn đừng kể chuyện với ai.
Bà ngoại Tôn là hiểu chuyện, lập tức hiểu ngay, nhưng nghĩ đến việc con gái bảo nhặt ve chai mà thu nhập cao như thì vô cùng kinh ngạc, cảm giác chân thực. Bà ghé sát thì thầm: "Thật sự ngần ?"
Vợ chồng Tô Trường Vinh đều gật đầu.
Tô Trường Vinh : "Việc tuy ở thành phố coi là vẻ vang gì, nhưng chúng con nghĩ dù cũng là kiếm tiền chân chính, trộm cướp nên chẳng gì mất mặt. Không chú Hải ? Anh chị hiện giờ nhặt nữa mà chuyển sang thu mua tận nhà. Chờ chú kiếm vốn cũng thể chuyển sang thu mua."
"Thế Hải nó chẳng tranh giành mối ăn với các con ? Sau nhỡ xích mích thì ." Bà ngoại Tôn tuy con trai kiếm tiền nhưng cảm thấy vì tiền mà chị em trở mặt thì đáng.
Tôn Hải cũng gật đầu. Kiếm tiền là một chuyện, nhưng tranh giành bát cơm của chị thì . Anh chị chăm sóc , thể điều.
Tôn Thu Phương cau mày: "Ôi dào, chị với rể thế thì chắc chắn là vấn đề gì. Hiện tại nghề chỉ chị, càng nhiều, thêm một chú Hải thì thấm ? Thà để nhà kiếm còn hơn để ngoài kiếm."
Tô Mẫn cha , thầm nghĩ xem đây đ.á.n.h giá thấp cha . Việc rủ út lên thành phố là bốc đồng nhất thời mà sự tính toán kỹ lưỡng.
Tôn Hải ngẫm nghĩ một lát : "Vậy khi nào em thì hợp lý?"
Tô Trường Vinh dứt khoát: "Theo thì Giêng luôn. Dù hoa màu ngoài ruộng một chốc một lát cũng thu hoạch . Nếu thì nhờ cả thu hoạch giúp, em chia thêm phần cho là ."
Tôn Thu Phương cũng đồng ý, trời ấm lên lên thành phố kiếm việc sẽ đông hơn.
Bà ngoại Tôn Tôn Hải: "Hải , thấy chị con lý đấy. Hay là con cứ thử xem ?" Cả ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, bao giờ mới ngóc đầu lên . Người đông con nhiều cháu còn đỡ, con trai bà một việc bằng hai , mà phần hưởng chỉ một nửa, cuộc sống càng ngày càng khổ. Khổ nỗi thằng cả nhu nhược, vợ quản chặt quá.
Tô Mẫn cũng đế thêm: " đấy út, cùng nhà cháu . Chờ cháu học, còn thể phụ đạo cháu học bài nữa."
Cô Tôn Hải, trong lòng tràn đầy hy vọng. Nếu út thể ngoài lúc , ngắm thế giới bên ngoài, thêm cơ hội, cuộc đời sẽ hơn kiếp nhiều.
Tôn Hải mím môi, cúi đầu suy nghĩ một lúc : "Vậy để em sắp xếp việc nhà , Giêng em sẽ lên tìm chị."
Ở gian bên cạnh, Trương Quế Hoa đang cơm tất niên trong bếp. Tôn Binh ở bên cạnh phụ giúp.
Trương Quế Hoa chốc chốc qua cửa sổ bếp sang phòng Tôn Hải, mãi chẳng thấy ai , cũng thấy tiếng gì.
Bà chồng đang lầm lũi việc, nhăn mặt : "Ông xem, cô em gái ông kiếm tiền mà giấu chúng ? Đến con Mẫn T.ử cũng cho lên thành phố học, vợ chồng nó chịu chi thật đấy."
Tôn Binh bực bội đáp: "Cô út cho cái Mẫn học chắc chắn tính toán riêng, bà lo cái gì?"
Trương Quế Hoa cau mày, lạnh giọng: "Sao, hỏi một tí ? Nhìn cái bộ dạng bao che của ông kìa. Ông xem em gái ông đối xử với ông thế nào. Vừa về chui tọt sang phòng thằng Hải chuyện, chẳng thèm gọi ông sang. Không thì thụt cái gì, khéo đang bàn chuyện thành phố."
Tôn Binh , liếc về phía phòng Tôn Hải, trong lòng cũng thấy chạnh lòng. Đều là em ruột thịt, thái độ của em gái như chứng tỏ trong lòng nó, cả mà chẳng bằng thằng Hải.