Kiếm Tiền Ở Thập Niên, Bước Lên Đỉnh Cao Đời Người - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-12-17 11:04:09
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Trường Quý ngờ lời khuyên của khiến cả phản cảm đến thế, nhất thời cảm thấy bực bội vì thể chuyện .

 

Hắn định mở miệng, liền chị dâu cả Tôn Thu Phương cũng : " đấy, vợ chồng chị thấy nhặt phế liệu cũng mà. Chú thím ? Nếu ở quê mà sống dễ chịu thì chị cũng chẳng ngoài gì. Bây giờ ngoài cũng lắm."

 

"Tốt cái gì chứ? Nhặt phế liệu mà là chuyện ? Nếu một ngày nào đó gặp quen, chị thấy hổ ? Em nghĩ thôi cũng thấy mất mặt cho chị." Tô Trường Quý mà mặt đỏ gay vì kích động. Chuyện mà để cả nhặt phế liệu, còn mặt mũi nào mà ở trường học nữa.

 

Tô Mẫn thấy chú ba chuyện như bèn lên tiếng: "Chú Ba, hổ ạ? Cả nhà cháu trộm cướp, kiếm tiền chân chính thì gì mà mất mặt. Chú Ba là học, suy nghĩ thiển cận thế ạ?"

 

"Mẫn Tử, chú đang chuyện với cha cháu, cháu là trẻ con xen gì?" Tô Trường Quý ngày thường ở trường một là một hai là hai mặt học sinh, giờ cháu gái cãi , trong lòng lập tức bốc hỏa.

 

"Chú Ba, cháu là trẻ con nhưng cháu lý thì lớn cũng chứ ạ."

 

"Cái con bé thật là hiểu chuyện." Tô Trường Quý bực bội cô, sang Tô Trường Vinh: "Anh cả, lời khuyên của em . Bây giờ nếu ở quê mà sống thì ai lên thành phố cái nghề ? Trước chị ở quê chẳng sống cũng , việc gì lên đây chịu tội. Nhặt phế liệu tuy trộm cướp, nhưng ăn xin cũng trộm cướp, xem mấy ai coi trọng họ ?"

 

Tô Trường Vinh em trai ví với ăn mày, lập tức nổi trận lôi đình, mặt đỏ tía tai: "Cái gì mà ăn mày? Chú dám so sánh với ăn mày ?"

 

"Anh cả, em chỉ so sánh thế thôi. Anh xem, chính cũng coi thường ăn xin dù họ trộm cướp, thế mà thấy nhặt phế liệu là vinh quang ?"

 

Tô Trường Quý cảm thấy thật sự thể lý với cả, quả nhiên tư tưởng chênh lệch quá lớn.

 

Tô Mẫn thấy cha đều mím môi lời nào, lo họ thuyết phục về thật, liền bật dậy, phẫn nộ : "Chú Ba, cháu cứ tưởng chú mong nhà cháu sống , ngờ chú chỉ lo nhà cháu mất mặt chú. Chúng cháu nhặt phế liệu thu nhập , về còn sắc mặt bà nội với thím Hai, chú nghĩ cho chúng cháu chút nào ? Mấy năm nay cha cháu khổ nhiều ."

 

Bị Tô Mẫn trúng tim đen, Tô Trường Quý nghẹn họng đỏ mặt. Hắn bao giờ một đứa trẻ con phê bình như thế. Hắn trừng mắt Tô Mẫn: "Con bé , vô lễ thế hả?"

 

Tôn Thu Phương trong lòng cũng khó chịu: "Mẫn T.ử đúng đấy, chú thím ở nhà nên cuộc sống ở nhà thế nào . Cha đem công việc vốn định cho Trường Vinh cho Trường Phú, ruộng đất trong nhà đều do chị , nhưng thu hoạch hàng năm chị chẳng thấy đồng nào. Lần riêng, chị cũng chỉ chia hơn một trăm đồng, chú thím xem, cuộc sống chị sống ?"

 

Tô Trường Quý quả thật chuyện , chỉ tưởng chị lên thành phố hưởng phúc nên mới . tính cha , đối với con cái là thương thật lòng, khác, đối với thì lúc nào cũng vui vẻ, thể đối xử tệ với cả . Hắn thở dài: "Cha già , chị cũng nên thông cảm. Công việc đó cho nhà hai cũng , ruộng ở nhà chẳng cũng ?"

 

"Trường Quý, chú đừng nữa." Tô Trường Vinh dậy, "Hôm nay nên đến đây, vốn dĩ em đang vui vẻ thành cãi to. Anh học hành nhiều bằng chú, nhưng nhặt phế liệu nghề , trong lòng tự rõ."

 

Hôm nay vốn dĩ hí hửng đến thăm em trai, kết quả em trai chỉ khuyên về quê. Ở nhà cả gia đình thằng hai tổn thương, lên thành phố thì thằng ba cũng chứa chấp. Lời trong lời ngoài là sợ ông nhặt đồng nát mất mặt nó. Chẳng đứa nào thật lòng nghĩ cho cả.

 

Hắn coi như hiểu, em ruột thịt cũng chẳng dựa , sống thì dựa chính thôi.

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

"Anh cả, cứ cố chấp thế nhỉ?" Tô Trường Quý vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

 

Cao Hồng thấy nhà Tô Trường Vinh khuyên bảo còn thái độ như thì cũng sa sầm mặt mày: "Trường Quý, đừng khuyên nữa. Người tự tính toán , xen gì, chẳng tiếng thơm gì."

 

"Hừ, thôi bỏ , mặc kệ." Tô Trường Quý mặt xanh mét xuống.

 

Tô Trường Vinh thấy vợ chồng em trai như , trong lòng dễ chịu, cũng thêm nữa: "Hôm nay bữa cơm khỏi ăn , về , mai còn ."

 

Nói xong liền rời khỏi ghế cửa đổi giày.

 

Tôn Thu Phương cũng vội vàng kéo Tô Mẫn theo.

 

Tô Mẫn đầu Tô Trường Quý một cái. Cô vốn cũng trở mặt với chú Ba, nhất là kiếp chú Ba quả thật từng thật lòng giúp đỡ con cô. sống một đời, cô gia đình chịu ấm ức vì bất cứ ai nữa.

 

Vợ chồng Tô Trường Quý thấy cả nhà cả cũng giữ . Chờ cửa đóng, Cao Hồng mới bực bội dậy: "Đều tại chuyện bao đồng, cứ nhất quyết lôi về ăn cơm, còn khuyên khuyên nọ. Có gì mà khuyên, cùng lắm thì đường gặp cứ giả vờ quen . Còn nhặt phế liệu nữa chứ, cả nhà đấy đúng là việc gì cũng ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kiem-tien-o-thap-nien-buoc-len-dinh-cao-doi-nguoi/chuong-12.html.]

 

"Mẹ, con họ hàng với nhặt phế liệu ." Tô Văn Văn đột nhiên từ trong phòng chui . Khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé tràn đầy bất mãn: "Cha thấy , quần áo họ còn miếng vá kìa, chẳng nhà bác Cả nghĩ thế nào nữa."

 

"Họ nghĩ thế nào thì họ tự , dù con gặp cứ coi như quen là ." Cao Hồng cũng để họ hàng nhặt rác. Trước bảo ở quê ruộng, ít còn là bần nông nguồn gốc trong sạch, cũng coi như lọt tai. Chứ nhặt phế liệu thì cái thể thống gì.

 

"Được , hai con đừng nữa, dù đó cũng là chị , chẳng lẽ mặc kệ thật ?" Tô Trường Quý bực bội quát lên.

 

Cao Hồng cũng chẳng dạng , ngẩng cổ trừng mắt : "Sao, giờ to tiếng với ? Lúc mới cưới như thế ? Nếu cha sắp xếp, trường tiểu học trung tâm ? Giờ tiền đồ thì coi gì nữa chứ gì? còn đến thái độ của chị , xách ba cái hoa quả gì đến, nhà thèm ăn ."

 

Tô Trường Quý mấy năm nay quen Cao Hồng đè đầu cưỡi cổ, giờ thấy vợ nổi cơn tam bành thì cũng thấy chán nản: "Thôi thôi, coi như , việc đây."

 

Nói xong dậy phòng. Cao Hồng cũng hậm hực ở bàn ăn. Lấy chồng rước thêm cả đống rắc rối, thế lúc chẳng lấy trai quê.

 

Bên gia đình Tô Trường Vinh khỏi cửa, tâm trạng ai nấy đều tệ.

 

Tô Trường Vinh : "Trước Trường Quý đối xử với cũng lắm mà, giờ thành thế ."

 

Tô Mẫn đáp: "Cha, chú Ba mấy năm nay đều ở bên ngoài, con ai cũng đổi. Cha ít tiếp xúc với chú , trong lòng chú nghĩ gì? Chú bây giờ vì chúng nhặt phế liệu nên coi thường chúng , chờ đến khi chúng nên chuyện, chú sẽ quan niệm của sai lầm."

 

Tôn Thu Phương cũng đầy vẻ quyết tâm: " thế, cứ ăn cho , kiểu gì cũng nên chuyện. Chờ kiếm tiền, mua nhà an cư ở thành phố, xem ai còn dám coi thường ."

 

Tô Trường Vinh gật đầu: "Hai con đúng, chú Ba càng coi thường , càng nên trò trống cho chú sáng mắt . Anh nhặt ve chai những mất mặt mà còn kiếm tiền."

 

Hắn , mặt tràn đầy vẻ kiên định.

 

Tô Mẫn bên cạnh , thầm thấy may mắn. Không ngờ chú Ba đả kích như , cha những nản lòng thoái chí mà ngược càng thêm kiên định. là trong cái rủi cái may.

 

Những ngày tiếp theo, Tô Trường Quý quả nhiên liên lạc gì với bên Tô Trường Vinh nữa, cũng khuyên họ về quê nữa.

 

Có hai đường, Tôn Thu Phương thấy Cao Hồng, định chào hỏi nhưng thấy Cao Hồng giả vờ như thấy thẳng. Trong lòng bà hiểu ngay, cô em dâu dây dưa với họ, nên những gặp mặt, bà cũng giả vờ thấy mà tránh .

 

Hai tháng trôi qua, thời tiết dần trở lạnh.

 

Nhờ nỗ lực trong hai tháng qua, tiền tiết kiệm của cả nhà cũng nhiều lên. Cộng thêm tiền mang từ quê lên, tiền Tôn Hải cho và tiền kiếm , trong nhà hơn 600 đồng.

 

Lo để tiền ở nhà an , Tô Mẫn bảo Tôn Thu Phương cầm 500 đồng ngân hàng gửi tiết kiệm, chỉ giữ hơn 100 đồng quỹ dự phòng.

 

Tuy kiếm tiền khiến cả nhà vui mừng, nhưng vì nhặt ve chai ngày càng đông nên thu nhập về còn cao như .

 

Buổi tối khi cả nhà tổng kết thu nhập trong ngày, Tô Trường Vinh và Tôn Thu Phương đều chút rầu rĩ vui.

 

"Từ tháng chúng nhặt ve chai nữa, chúng chuyển sang thu mua phế liệu ạ." Tô Mẫn gấp cuốn sổ , với cha . Việc sớm tính toán, nhặt ve chai tuy kiếm tiền nhưng chậm, hơn nữa nhặt còn tùy vận may. Thu mua phế liệu thì khác. Người đỡ vất vả hơn, lượng hàng thu mỗi ngày cũng nhiều hơn, ăn chênh lệch giá ở giữa tuyệt đối ít hơn nhặt.

 

Tô Trường Vinh và Tôn Thu Phương thu mua phế liệu thì ngỡ ngàng.

 

Tôn Thu Phương nghi hoặc hỏi: "Mẫn Tử, con thu mua phế liệu là thế nào?"

 

Tô Trường Vinh cũng tò mò. Từ khi lời con gái lên thành phố đổi đời, giờ càng thêm tin tưởng ý kiến của con.

 

 

Loading...