Kiếm Tiền Ở Thập Niên, Bước Lên Đỉnh Cao Đời Người - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-12-17 10:51:56
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VOLKG8L0q
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm hôm , cả nhà ba khỏi cửa việc. Tháng nhặt đồng nát cũng xuất hiện thêm vài , nhưng vì nhà Tô Mẫn đến sớm nên cũng gặp chuyện tranh giành địa bàn. Mọi nước sông phạm nước giếng, gặp mặt còn thể tán gẫu vài câu.
Hỏi mới , hóa cũng một nhà nghèo mới lên thành phố kiếm ăn, trong tay nghề ngỗng gì đành cái nghề . Dù nuôi sống gia đình là , ai còn quản chuyện mặt .
Tô Trường Vinh xong cảnh ngộ của đều cảm thấy đồng cảm. Đều nghèo rớt mồng tơi cả, cái sĩ diện đáng giá mấy đồng . Không nuôi nổi vợ con thì cái mặt đẽ cũng chẳng mài mà ăn .
Vì tối sang nhà Tô Trường Quý ăn cơm nên 5 giờ chiều cả nhà về, bán phế liệu lấy tiền xong liền về nhà tắm rửa quần áo chỉnh tề.
Lúc từ quê lên, quần áo mang theo đều cũ nát, chẳng hình thù gì. Cũng may Tôn Thu Phương trong lúc nhặt ít quần áo cũ, tự tay khâu vá sửa sang nên cũng vài bộ tươm tất.
Tô Trường Vinh mặc chiếc áo khoác màu đen đang , bảo: "Cái áo thế mà thật, cả đời mặc cái áo nào thế ." Hắn chiếc áo khoác đỏ của vợ và chiếc váy liền kẻ caro dài tay của con gái, cảm thấy trông thật giống thành phố.
Tôn Thu Phương mặc kệ chồng tự đắc, lục lọi trong tủ xem gì đem biếu , nhưng phát hiện chẳng gì lấy . Đi ăn cơm thể tay , xem tốn tiền mua ít đồ .
Nghĩ đến việc ăn bữa cơm mà bay mất thu nhập một ngày, trong lòng bà cũng xót.
Nếu là ở quê, sang lắm thì xách cân thịt là xong chuyện. thành phố thì khác, nhất là cô em dâu , cầu kỳ kiểu cách lắm, một cân thịt xong .
Tôn Thu Phương là hiểu chuyện, dù tiếc tiền nhưng cái gì cần chi vẫn chi, lập tức móc mấy đồng : "Còn mua đồ nữa, mau thôi kẻo tối ."
Tô Trường Vinh còn đang soi cái gương vỡ trong nhà, ngắm vuốt một chút mới ha hả theo vợ con ngoài.
Lúc sạp thịt vẫn dọn, Tôn Thu Phương vội vàng cân hai cân thịt.
Ông chủ sạp thịt chính là từng cho Tôn Thu Phương xương heo hôm nọ, tên là Chu Cường. Dạo vì Tôn Thu Phương và Tô Mẫn chợ nhặt lá cải nên cũng quen mặt.
Chu Cường bảo lấy hai cân thịt thì hỏi: "Hôm nay mua nhiều thế?"
Tôn Thu Phương chọn thịt : "Sang nhà chú em ăn cơm, chút quà."
Ông chủ Chu bảo: "Nếu là đem biếu thì cắt miếng cho." Nói , d.a.o thái xong một tảng thịt ba chỉ vuông vức.
Lại còn cho thêm một hai lạng mỡ khổ để rán lấy mỡ.
Tôn Thu Phương vội vàng cảm ơn rối rít.
Ông chủ : "Khách sáo gì, cũng sắp dọn hàng ."
"Bác Chu, xong ạ?" Đột nhiên, một phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị nhưng sạch sẽ, xách cái làn to tới. Cái làn to, là để đựng thịt heo.
Ông chủ Chu thấy bà đến thì tươi hớn hở: "Chuẩn xong cả đây, hai mươi cân thịt và lòng lợn của quán các chị giữ cả đấy. Hôm nay chị một , ai cùng ?"
Người phụ nữ đáp: "Không , mấy hôm nay quen , một ."
Bà xếp đồ làn.
Ông chủ Chu đưa thịt cho Tôn Thu Phương vội chạy giúp đỡ phụ nữ .
Tô Mẫn phụ nữ , cảm thấy quen mắt. Cô chắc chắn gặp bà bao giờ, nhưng cảm giác bà giống một mà cô từng gặp.
"Mẫn Tử, ngẩn ngơ cái gì thế, còn mua đồ nữa, mau thôi." Tôn Thu Phương đưa thịt cho Tô Trường Vinh kéo tay con gái.
Tô Mẫn lúc mới hồn, thoáng qua phụ nữ đang việc cùng .
Trên đường ngang qua cửa hàng hoa quả, Tô Mẫn bảo mua ít trái cây. Người thành phố thích ăn đồ hộp đường đỏ như ở quê, họ thích ăn đồ tươi.
Tôn Thu Phương cân ba cân táo đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kiem-tien-o-thap-nien-buoc-len-dinh-cao-doi-nguoi/chuong-11.html.]
Bà nghĩ bụng, ăn một bữa cơm mà tốn kém thế , nếu chọn bà thà nhịn còn hơn.
Nhà Tô Trường Quý ở khu tập thể của giáo viên. Nghe cha cô kể, là ở nhà trệt dãy, mấy năm nay phúc lợi nên phân phối nhà tầng. Một căn hai phòng ngủ, một phòng khách nhỏ.
Tô Mẫn cũng từng đến nhà chú ba, nhưng khi đó nhà chú đổi sang căn hộ lớn hơn, nên khu tập thể cô đến bao giờ.
Vào trong khu tập thể, ánh đèn sáng trưng từ các nhà, những tòa nhà cao tầng, mấy trong lòng đều chút ngưỡng mộ.
Sống ở nơi thế mới gọi là cắm rễ ở thành phố chứ.
Nhà Tô Trường Quý ở tầng 3, đến cửa nhà, Tô Trường Vinh gõ cửa. Gõ mấy tiếng bên trong mới tiếng vọng .
Một lát cửa mở, ở cửa là một cô bé 11-12 tuổi.
Tô Mẫn đây là con gái chú ba, Tô Văn Văn. Trong ký ức của cô, đó là cô em họ cưng chiều như công chúa.
Tô Văn Văn giống thím Cao Hồng như đúc. Mắt to nhưng kiểu trong veo ngây thơ, mà mang theo vài phần kiêu ngạo. Giống như lúc , con bé mở cửa, liếc mấy một cái, cũng chẳng chào hỏi gì, thẳng trong nhà.
Tô Trường Vinh và Tôn Thu Phương đều chút sượng sùng, nhưng vẫn bước .
Cao Hồng từ trong bếp , thấy hai thì : "Đến đấy , nhà em chờ mãi."
Tôn Thu Phương đáp: "Vừa nãy vòng mua chút đồ nên chậm." Bà đưa túi đồ cho Cao Hồng: "Có chút quà mọn, thím đừng chê nhé."
"Chị khách sáo gì, mấy thứ nhà em đầy, tủ lạnh chất đầy ăn hết, chị mua thế em chẳng chỗ mà để, lãng phí tiền quá, đừng thế nữa nhé."
Cao Hồng đặt đồ lên cái bàn bên cạnh, tìm mấy đôi dép cho .
Chờ giày xong, Tô Trường Quý cũng từ bếp , mời bàn ăn cơm.
Trên bàn bày biện khá nhiều món, trông thịnh soạn. Được tiếp đãi như , những ngại ngùng ban nãy của vợ chồng Tô Trường Vinh cũng vơi phần nào.
Thức ăn dọn lên đủ, Tô Trường Quý lấy bát đũa , xếp : "Hôm nay đều là tay nghề của Cao Hồng cả đấy, chị nếm thử xem."
Tô Trường Vinh ha hả nhận lấy bát đũa, nhưng vẫn thấy gò bó. Tuy là nhà em trai ruột, nhưng căn phòng rộng rãi , cứ cảm thấy lạc lõng hợp.
Hắn thấy Tô Văn Văn ăn, bèn hỏi: "Văn Văn ăn cơm ?"
Cao Hồng chỉ gắp vài miếng rau ăn, : "Lát nữa em món khác cho nó."
"Còn riêng nữa ? Phiền phức thế, thức ăn ngon mà, bảo con bé ăn cùng cho vui." Tôn Thu Phương vội . Bà mặt cô em dâu vẫn chút tự ti. Tuy đều sinh con gái, nhưng ở nhà họ Tô, chẳng ai dám Cao Hồng nửa lời. Dù Cao Hồng cũng công ăn việc , là thành phố gốc, quanh năm suốt tháng khó lắm mới về quê một . Mỗi về, bà cụ cũng cung phụng hai con cô như bảo bối.
Nhớ tới những chuyện đó, bà thầm thở dài, nếu mà năng lực chút thì Mẫn T.ử cũng coi thường.
Cao Hồng mím môi: "Chăm con thì ngại phiền hả chị, nó ăn gì thì đương nhiên chiều. Trẻ con thành phố bây giờ đều nuôi chiều như thế cả."
Tôn Thu Phương mặt sượng, gượng : "Thế , cái chị thật."
Tô Trường Quý cũng vợ chuyện gai, vội giảng hòa: "Anh chị định bao giờ thì về?"
"Về? Về ?" Tô Trường Vinh ngơ ngác hỏi.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Đương nhiên là về quê ." Tô Trường Quý buông đũa, nghiêm trang : "Hiện tại sống ở thành phố khó khăn lắm, chị công ăn việc , ở đây sống thế nào ? Em với Cao Hồng tuy thỉnh thoảng thể giúp đỡ chút đỉnh, nhưng cũng chẳng bao nhiêu, về lâu dài vẫn dựa chị. Ở quê ruộng đất, về ruộng chắc ăn hơn nhiều."
Cao Hồng cũng tắt nụ xã giao, nghiêm túc : "Trường Quý bàn với em, bảo em tìm việc cho chị. Không em tìm, nhưng chị cũng đấy, bây giờ ở thành phố một cái công việc quý giá thế nào. Người việc thì sắp xếp cho thành phố , chị tay nghề , cũng nhận ."
"Cô chú cái gì thế?" Tô Trường Vinh hai vợ chồng cho ngớ . "Anh bảo nhờ cô chú tìm việc bao giờ? Anh chị hiện giờ tay chân, tự kiếm tiền nuôi , cứ nhất thiết bắt về quê gì?"
Hắn xong cũng đặt bát đũa xuống bàn, niềm vui ban nãy tan biến sạch. Đến nhà em trai ăn cơm là để thăm , chứ đến để dạy đời.