Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Khúc Tái Hồi Cho Người Không Tên - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-18 11:10:44
Lượt xem: 49

1.

 

Mỗi ngày tôi luyện đàn mười hai tiếng, sống ở đâu cũng bị than phiền. Cuối cùng, bên môi giới giới thiệu cho tôi một khu căn hộ ngoại ô “rất phù hợp với người như cô”. Giá thuê rẻ như cho, dịch vụ quản lý chuyên nghiệp, quan trọng nhất là — không có người sống, khỏi sợ làm phiền ai.

 

Ban đầu tôi tưởng câu “không có người sống” chỉ là nói đùa. Đến lúc dọn vào mới thấy… yên tĩnh đến đáng sợ. Hầm xe không một bóng xe, mặt đất không một bóng người.

 

Bác bảo vệ nhìn tôi như thể thấy người ngoài hành tinh. Cho đến khi mấy anh shipper từ chối giao hàng tới đây, tôi mới thấy có gì đó sai sai. Tôi hỏi bác bảo vệ:

“Không phải bảo là mấy căn này đều bán hết rồi sao? Sao chẳng ai dọn vào thế?”

 

Bác ấy nhả ra một vòng khói thuốc, nhàn nhạt đáp:

“Dọn vào hết rồi.”

 

Tôi cau mày: “Đùa gì vậy? Tôi còn chưa thấy một cái bóng người nào.”

 

Bác bảo vệ cười hì hì: “Ma thì làm gì có bóng.”

 

Tôi dựng hết tóc gáy: “Ý bác là gì?”

 

Bác ấy nói tỉnh bơ: “Tôi không dọa cô đâu. Khu này mấy ông chủ mua nhà để… để tro cốt người thân. Cả khu này, chỉ có cô với tôi là người sống.”

 

Tro cốt? Nhà để tro cốt?

 

Tôi giật mình… rồi lại vui mừng. Trời ơi, tuyệt quá còn gì. Không bao giờ phải sợ hàng xóm phàn nàn nữa, muốn đàn thế nào thì đàn!

 

Nghĩ tới cảnh cả khu chung cư này đều phải ru mình trong tiếng đàn mỗi đêm, tôi không nhịn được bật cười.

 

Bác bảo vệ thấy vậy thì liếc xéo tôi, lẩm bẩm: “Không sợ thì tốt. Có chuyện gì nhớ gọi số trực bảo vệ.”

 

2.

Tôi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Việc quan trọng nhất bây giờ là luyện đàn. Một tháng nữa sẽ có buổi thi vào đoàn nhạc DreamStage, tôi muốn làm người chơi đàn chính. Ước mơ đó tôi đã ôm từ khi còn nhỏ.

 

Vì nó, tôi đã cố gắng hơn người thường gấp bội. Thế nhưng thầy giáo vẫn luôn nói:

“Phó Vấn Hạ, em chơi rất tốt rồi, nhưng vẫn thiếu một chút.”

 

Chút đó là gì — không nhìn thấy, không sờ được, không thể diễn tả rõ ràng.

 

Thầy nói: “Hãy nghe thêm biểu diễn của Tiêu Lãng. Đó là thứ đam mê ăn sâu vào máu, như thể cậu ấy dốc trọn cả sinh mệnh vào âm nhạc.”

 

Tôi dĩ nhiên đã nghe đến thuộc lòng, nhưng mà… đó là Tiêu Lãng. Tôi làm sao dám so với anh ấy?

 

Tiêu Lãng từng là trưởng nhóm biểu diễn chính của DreamStage — thiên tài lẫy lừng, từ khi ra mắt đã nổi đình nổi đám. Vé buổi diễn của anh ấy luôn cháy hàng toàn cầu. Một tượng đài thực thụ.

 

Đáng tiếc, thiên tài thường bạc mệnh. Sau khi mắc chứng rối loạn tâm lý nghiêm trọng, anh rút lui khỏi sân khấu. Không lâu sau đó, anh nhảy lầu từ tầng cao khách sạn, kết thúc cuộc đời rực rỡ ngắn ngủi của mình. Lúc ấy anh mới chỉ 26 tuổi.

 

DreamStage mất đi linh hồn của đoàn, cần gấp nhân tài mới. Bài thi lần này chính là bản nhạc làm nên tên tuổi Tiêu Lãng: Khúc mộng chương.

 

Không sợ hàng xóm phiền, tôi bật loa to hết cỡ, nghe đi nghe lại bản thu của Tiêu Lãng, rồi lại tập đàn, lặp đi lặp lại.

 

Lúc nhận ra thì trời đã tối. Khi để ý, đêm đã khuya từ bao giờ. Cả khu chỉ còn một ngọn đèn sáng — nhà tôi. Chỉ có cửa sổ của tôi còn ngân vang âm thanh trần thế.

 

Đang say mê trong âm nhạc, bỗng tôi nghe tiếng quát lớn:

“Phiền c.h.ế.t đi được! Phần bốn sai rồi! Sai! Sai! Sai hết rồi!”

 

Tôi giật mình, theo phản xạ quay đầu — không ai cả. Cửa nhà vẫn đóng chặt.

 

Chỉ là, cửa sổ ban công vẫn mở. Lẽ nào trong khu căn hộ để tro cốt này lại có người ghé thăm?

 

Tôi cố lấy dũng khí, bước ra ban công. Trước mắt vẫn là một màn đêm tĩnh lặng. Xa xa, vài chiếc đèn đường lười biếng hắt ánh sáng mờ mờ.

 

“Ai đấy?” Tôi lớn tiếng hỏi.

 

Ngoài cửa sổ chỉ có tiếng vỗ cánh. Một con chim lướt qua rồi lại rơi vào tĩnh lặng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khuc-tai-hoi-cho-nguoi-khong-ten/chuong-1.html.]

Lẽ nào tôi tập đàn đến hoang tưởng?

 

Tôi đóng cửa sổ ban công lại, ngồi xuống đàn, soi kỹ lại phần bốn của bản nhạc. Không sai. Chắc chắn không sai.

 

Tôi lắc đầu, thở ra, ép mình bình tĩnh, lại tiếp tục đàn. Nhưng chỉ vài nhịp sau — lại là tiếng gầm tức tối:

“Dù có chơi cả trăm lần cũng sai! Đừng đàn nữa!”

 

Lần này tôi nghe rất rõ — là giọng một người đàn ông. Và anh ta… ở rất gần tôi.

 

Nhưng cửa nẻo đều khóa kín, trong nhà lại chẳng có ai.

 

Tôi run rẩy, cố giữ bình tĩnh:

“Anh là ai?”

 

Giọng kia tỏ vẻ mất kiên nhẫn:

“Cô quản tôi là ai làm gì. Nghe cô đàn cái khúc tệ hại này mỗi ngày, nghe đến phát điên!”

 

Lúc này thì tôi chịu không nổi. Tôi tuy không nổi tiếng, nhưng cũng là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp Nhạc viện danh giá, còn từng nhận giải thưởng nữa kia! Ai dám nói tôi chơi dở?

 

“Không hiểu thì đừng phán bừa,” tôi lấy can đảm quát lại vào khoảng không. “Phần bốn tôi đàn đúng mà, anh có nghe hiểu không đấy?”

 

Không gian lặng như tờ.

 

Hừ, quả nhiên là kẻ giả vờ hiểu biết!

 

Tôi hừ nhẹ, xoay người định đàn tiếp.

 

Chân vừa đặt lên bàn đạp, giọng kia lại vang lên:

 

“Nếu cô không đàn sai… thì là bản nhạc sai.”

 

Tôi giật mình.

 

Đến trình độ của tôi, đọc bản nhạc đã là phản xạ — không thể sai được. Nhưng đúng là có vài chỗ, tôi chơi thế nào cũng không thể ra được cái hồn như Tiêu Lãng. Trong đó có cả phần bốn.

 

“Đây là bản gốc DreamStage phát hành mà…” tôi còn chưa nói hết, bỗng nghe “ting” một tiếng — phím đàn tự vang lên.

 

Tôi còn chưa chạm vào bàn phím. Tay vẫn để trên đùi. Nhưng lại có tiếng đàn.

 

Là hai nốt thử, thăm dò.

 

Lần này tôi thấy rõ — các phím đàn đang… tự động nhấn xuống. Như thể có một đôi tay vô hình đang chơi đàn.

 

Đôi tay ấy ban đầu còn do dự, sau đó càng lúc càng chắc chắn. Một khúc nhạc du dương dần dần tràn ngập căn phòng tĩnh lặng. Đúng là Khúc mộng chương.

 

Tôi không nhìn thấy anh ấy, nhưng đôi tai tôi như “thấy” được.

 

Chiếc đàn như được đánh thức, như cất giữ một nguồn sức mạnh khổng lồ, qua đôi tay kia mà trút ra hết.

 

Đây là lần đầu tiên tôi được nghe một buổi biểu diễn hoàn hảo đến vậy. Tim tôi đập thình thịch, xúc động đến mức nghẹn lời.

 

Khúc nhạc kết thúc, dư âm vẫn còn.

 

Một lúc sau, không khí mới vang lên một tiếng thở dài khe khẽ — thật nhẹ, thật xa, mang theo đầy tiếc nuối.

 

Tôi mới sực tỉnh, khẽ hỏi:

“Là anh chơi đấy à?”

 

Tôi cố ý dịu giọng, sợ mình mạnh miệng quá sẽ làm vỡ tan cái khoảnh khắc kỳ diệu này.

 

Không ngờ, người vừa thở dài tiếc nuối kia bỗng nổi cáu trở lại:

“Không phải tôi thì là ma chắc?!”

 

Câu nói vừa dứt, cả không khí trong phòng như đóng băng lại.

Loading...