7.
Vì chuyện thủy tặc, thuyền thay đổi lộ trình, rẽ sang huyện Sóc Châu gần Vận Hà nhất.
Ta và Tạ Linh Độ vốn định bẩm báo chuyện này lên quan phủ, dù sao cũng không biết các bến đò khác còn giặc lẩn trốn hay không.
Nhưng khi đến nha môn, mới hay việc này khó như lên trời.
Huyện Sóc Châu là một thành nhỏ nằm ở khúc giữa Vận Hà, dân số chẳng bao nhiêu, nhưng nhờ vị trí giao thông huyết mạch, nên từ xưa đã nổi tiếng trù phú.
Nhưng khi bước chân vào thành Sóc Châu, lại thấy nhà cửa dọc đường xơ xác tiêu điều, một vẻ suy tàn thê lương.
Duy chỉ có huyện nha là được xây dựng vô cùng khí phái, cổng có đám tráng đinh tụ tập canh gác.
Chúng ta còn chưa kịp tới gần đã bị quát tháo đuổi đi.
"Bọn dân đen từ đâu tới, không biết phủ nha hôm nay không làm việc sao?"
Thuyền phu lắc đầu, dường như đã quen với cảnh tượng này.
A Man ngạc nhiên: "Hôm nay đâu phải ngày nghỉ, sao lại không làm việc?"
Thuyền phu hạ thấp giọng: "Nghe nói từ khi vị huyện lệnh mới nhậm chức, huyện nha Sóc Châu này có ba điều không làm."
"Ba điều nào?"
"Ngày râm không làm, ngày nắng không làm, ngày mưa cũng không làm."
"Thế chẳng phải là chẳng làm gì cả sao! Đây là quan huyện hay là phường vô lại?"
Tạ Linh Độ chau mày, chỉnh lại vạt áo, rồi tiến lên lần nữa.
Đưa vài đồng bạc vụn cho bọn chúng.
"Xin làm phiền các vị đại nhân thông báo một tiếng, chúng tôi có việc gấp muốn bẩm báo với huyện lệnh."
Bọn chúng nghe chúng ta từ Qua Châu đến, sắc mặt hòa nhã hơn đôi chút, nhưng vẫn không chịu hé răng.
A Man tức giận, định xông vào, nhưng bị Tạ Linh Độ ngăn lại.
Hắn vỗ vỗ đầu, làm ra vẻ tiếc nuối khôn nguôi, rồi kéo chúng ta xoay người định bỏ đi.
"Thôi thôi, xem ra cách kiếm tiền này hôm nay không thể báo cho huyện lệnh biết được rồi."
Ta hiểu ý, cũng lớn tiếng: "Phải rồi phải rồi, uổng công chúng ta từ xa xôi ngàn dặm tìm đến đây đầu thành."
Lời vừa dứt, tên phủ lại kia liền vội vàng lên tiếng: "Chậm đã chậm đã, các vị khoan hãy đi, để ta bẩm báo một tiếng trước."
Chẳng bao lâu sau, viên tráng đinh kia đã tươi cười hớn hở chạy ra, dẫn chúng ta vào huyện nha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khuc-giang/chuong-6.html.]
Nội đường huyện nha quả là một thế giới khác hẳn, cổng lớn lầu các chồng chất, rõ ràng đều là những vật phẩm tinh xảo, nhưng lại tạo cảm giác rườm rà thừa thãi.
Dưới sân, một bên trồng đầy mộc lan, một bên lại bày la liệt ngọc khí.
A Man lẩm bẩm: "Đây là cái kiểu trang trí gì vậy?"
Viên tráng đinh kia quay người lại, nhìn chúng ta như lũ nhà quê, vẻ mặt ngạo mạn: "Đại nhân nhà chúng ta xuất thân từ Tạ thị Kim Lăng, đây gọi là 'Chi Lan Ngọc Thụ'!"
Lần đầu nghe thấy lời giải thích như vậy, ta suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Lại nghe thấy hắn nhắc đến "Tạ thị", ta buồn cười liếc nhìn Tạ Linh Độ đứng bên cạnh.
Tạ Linh Độ trong mắt mang theo vẻ giận dữ, nhỏ giọng nói: "Ta không đời nào làm như vậy!"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hiếm khi thấy hắn bị nghẹn lời, ta chỉ cười mà không đáp.
"Hừ", hắn nghiến răng ken két, "Ta không muốn giả vờ nữa, trực tiếp c.h.é.m c.h.ế.t tên huyện lệnh kia cho xong."
Ý cười của ta càng đậm, "Biết rồi, biết rồi."
Tạ Linh Độ tức tối đến nghiến răng, đôi mắt u oán.
8.
Đi qua mấy dãy hành lang, cuối cùng cũng đến công đường của tên huyện quan kia.
Tên huyện lệnh đang nằm ườn trên ghế, nghe tiếng thì lười biếng ngẩng đầu, nhưng khuôn mặt trắng bệch trát đầy phấn kia suýt chút nữa khiến người ta hồn bay phách lạc.
"Nghe nói các ngươi có việc muốn bẩm báo?"
Ta tiến lên một bước, hành lễ, nói:
"Khởi bẩm đại nhân, chúng tôi trên đường đến đây đã gặp phải thủy tặc, bọn chúng..."
Ta còn chưa dứt lời, tên huyện lệnh đã quát: "Láo xược!"
"Địa bàn của bổn quan sao có thể có thủy tặc! Ăn nói hàm hồ, còn không mau bắt chúng lại!"
Trong lòng ta giật thót.
Thảo nào Sóc Châu lại tiêu điều đến vậy, có kẻ nắm quyền như sâu mọt này, dân chúng sao có thể an cư lạc nghiệp.
Tạ Linh Độ chau mày lạnh lùng đáp trả: "Triều ta có lệ nào, không hỏi rõ ngọn ngành đã vội định tội người khác?"
Tên huyện lệnh hừ lạnh hai tiếng: "Lời của bổn quan chính là luật lệ."
Chủ bạ đứng bên cạnh đắc ý vênh váo: "Đại nhân nhà chúng tôi xuất thân từ Tạ thị Kim Lăng, đó là dòng dõi trâm anh thế phiệt từ đời này sang đời khác."
Tên huyện lệnh cười ha hả, đứng dậy.
Hắn ta thân hình mập ú, lại học đòi danh sĩ mặc trường bào rộng thùng thình, trông chẳng khác nào một con cóc bọc trong vải bố.