"Không tin trên đời này có người bạc đầu." - C3

Cập nhật lúc: 2025-04-12 02:36:54
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6c157Vw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 " Miểu Miểu lạnh quá…"

 "Các tướng quân mau đến ôm lấy  Miểu Miểu…"

 Ta mỉm cười, vươn tay kéo một tướng sĩ vào lòng, quyết đoán nằm lên đống lương thực.

  Doanh kỳ đứng ở cửa doanh trại, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta.

Ta cũng nhìn lại hắn, nụ cười trên môi nhẹ nhàng, lẳng lơ.

 "Hoàng thượng đến! Ban thưởng cho ba quân!"

 Tai ta mơ hồ nghe thấy tiếng thông báo sắc bén.

Ta khẽ động đậy, đột nhiên mở mắt ra, đối diện với  Doanh kỳ, trong mắt chúng ta đều nhìn thấy sự kinh ngạc.

 Sao lại đến sớm hơn dự tính hai ngày vậy!

5

"Miểu Miểu!"

 Khi chiếc kiệu rồng màu vàng tươi vừa vào doanh trại, Thẩm Lăng Phong nhìn thấy cảnh tượng này trên đống lương thực, ánh mắt hắn như muốn vỡ nát!

 Hắn vội vàng ra hiệu cho kiệu dừng lại, hoảng hốt chạy về phía ta.

 Các binh sĩ xung quanh thậm chí có người còn chưa mặc xong quần áo, đứng nhìn, ánh mắt ngạc nhiên, như thể bị một thứ gì đó đè nặng, nhẹ nhàng quỳ xuống, tay chân lúng túng.

 "Miểu Miểu... Miểu Miểu..."

 "Miểu Miểu, ta sẽ đưa nàng đi..."

 Ta cười nhạt, ánh mắt không có lấy một chút cảm xúc: "Hoàng thượng, ta chỉ đang làm tròn bổn phận của một quân kỹ, nếu không muốn, xin hãy nhường."

 Có phải quá nực cười không?

 Chính hắn là người đưa ta vào làm quân kỹ, với sắc đẹp của ta, hắn chẳng lẽ không đoán được ta sẽ nhận được đối xử thế nào?

 Sao phải giả vờ thế này?

 "Phương Miểu!"

 Thẩm Lăng Phong lộ rõ vẻ giận dữ không thể tin nổi.

 Hắn như không thể tin được ta còn sống, bị người ta dày vò, lại càng không thể tin nổi ta lại dám nói những lời phóng túng như vậy.

 "Sao vậy? Hoàng thượng sao lại ngạc nhiên?"

 "Những ngày qua, ta đã giúp các tướng sĩ anh hùng vui vẻ rất tốt rồi."

 Thẩm Lăng Phong như không thể chịu đựng được, bước hụt một bước.

 Ánh mắt hắn gần như đầy sát khí, quay đầu nhìn các binh sĩ có mặt ở đó, giọng nói lạnh lùng vang lên:

 "Đều mang ra ngoài, c.h.é.m hết!"

 Sự tức giận của hắn khiến tất cả những người có mặt đều không tự chủ quỳ xuống.

 Nhưng ta nhìn thấy mà chỉ cảm thấy vui mừng.

 Càng tức giận, không gian ta có thể sử dụng lại càng lớn.

 Khả năng quay về kinh thành cũng càng cao.

Ta tính toán rất rõ.

 Dù Thẩm Lăng Phong không yêu ta, nhưng ta từng là hoàng hậu của hắn, là biểu tượng của quyền lực hoàng gia.

 Hắn không cần ta cũng được, nhưng làm sao để binh lính của hắn có thể xúc phạm quyền lực hoàng gia của hắn?

Ta liếc mắt nhìn, gặp ánh mắt của  Doanh kỳ, nhẹ nhàng gật đầu.

 Dù Thẩm Lăng Phong đến sớm hơn dự tính, nhưng không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta.

 Thế nhưng điều bất ngờ là, ánh mắt  Doanh kỳ trở nên tối sầm, lại không động đậy.

 Ch/ết tiệt.

 Hắn định thay đổi quyết định ngay lúc này sao?!

 Một lúc sau, cơ thể ta bỗng nhiên tê dại, đầu óc lại bắt đầu choáng váng.

Vịt Trắng Lội Cỏ

 Chẳng lẽ  Doanh kỳ sẽ làm ta thất bại ngay vào thời điểm quan trọng này sao?

 Khi ta đang chuẩn bị tìm cách đối phó khác,  Doanh kỳ cuối cùng cũng động đậy.

 Hắn bước về phía trước, cúi đầu hành lễ với Thẩm Lăng Phong.

 "Hoàng thượng, một quân kỹ nhỏ bé như vậy, sao phải giận dữ? Kể từ khi nàng ta vào doanh trại đến nay, đã không biết đã sa sút đến mức nào, ô uế lắm rồi."

 "Hoàng thượng nếu cần phụ nữ, thuộc hạ trong trướng cũng có những thiếu nữ trong sạch."

 "Chỉ là... quân kỹ này cũng có công an ủi, không bằng thưởng cho một binh sĩ có công nào đó, coi như cho nàng ta một chỗ dựa."

 Khi  Doanh kỳ nói xong, những binh sĩ quỳ bên cạnh đều ngẩng đầu lên, ánh mắt họ nhìn ta đầy nhiệt tình và tha thiết.

 "Hoàng thượng, thần nguyện ý!"

 "Hoàng thượng, thưởng cho thần đi!"

 "Hoàng thượng, thần cũng nguyện ý!!"

……

Một đám binh sĩ tranh nhau chiếm lấy ta, không còn chút e ngại, sợ hãi trước Hoàng đế nữa.

 Ta cười, nụ cười khô héo, một giọt lệ lăn xuống gò má, ta cúi người chào họ một cách nhẹ nhàng.

 "Miểu Miểu cảm ơn các vị tướng sĩ đã yêu thương, tiếc là Miểu Miểu chỉ có một thân một mình, nếu không nhất định sẽ thuộc về mỗi vị tướng sĩ…"

 "Im miệng!"

 Thẩm Lăng Phong gầm lên, đột ngột siết chặt cổ ta, giọng nói đầy sát khí không thể che giấu:

 "Phương Miểu, nàng muốn ch/ết sao?"

 "Nàng còn dám nói thêm một câu nữa, trẫm chắc chắn sẽ làmnànghối hận!"

 "Ha, hối hận?"

 Ta nhắm mắt lại, vẻ mặt đầy quyết tâm chờ chế/t.

 "Điều ta hối hận nhất trong đời này là không nên cứu ngài vào ngày Đông Chí ấy."

 "Không nên để cha ta và huynh trưởng giúp ngài lên ngôi."

Bàn tay đang siết cổ ta đột ngột dừng lại.

 Thẩm Lăng Phong như bị sét đánh trúng, lùi lại vài bước, đôi mắt đầy vẻ không thể tin nổi, gần như sắp vỡ vụn.

 "Nàng nói bậy!"

"Người cứu trẫm là Vi Vi! Người giúp trẫm chính là cha của Vi Vi!"

"Cha nàng và huynh trưởng nàng công khai giúp ta, nhưng lại lén lút mưu phản, trẫm giế/t bọn họ là đúng lý!"

 Giọng của Thẩm Lăng Phong đột nhiên trở nên rất lớn.

 Dường như hắn nghĩ chỉ cần nói lớn như vậy là có thể chứng minh ta đang nói dối.

 "Ừ, tùy ngài."

 Ta không tranh cãi.

 Hắn nói gì thì cứ để hắn nói.

 Sau một lúc im lặng, Thẩm Lăng Phong không thể nhịn được nữa, hít vài hơi sâu, giọng nói trầm xuống: "Cùng trẫm về kinh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-tin-tren-doi-nay-co-nguoi-bac-dau/c3.html.]

 "Miểu Miểu chỉ là một quân kỹ, tự tiện rời doanh trại thì phải c.h.é.m đầu."

 "Huống chi, doanh trại này thật tốt, so với kinh thành thú vị hơn nhiều."

 Nói xong, ta khẽ cười, ngả người vào trong vòng tay của một binh sĩ gần ta nhất.

 Đây là lá bài tẩy cuối cùng của ta.

 "Hoàng thượng không thấy sao, bao nhiêu anh hùng hảo hán ở đây đều khát khao có được ta."

 "Chắc chắn là ta muốn lấy sao trên trời, cũng có thể có được."

 Huống chi, ngài, Thẩm Lăng Phong, cũng chưa vững vàng trên ngôi vua.

 "Phương Miểu!"

 Thẩm Lăng Phong rõ ràng nhận ra mối đe dọa nếu ta tiếp tục ở lại trong doanh trại.

 Hắn mặt mày xanh mét, bước lên phía ta, một tay túm chặt cổ tay ta, kéo ta ra.

 Ta vội vàng ôm chặt lấy eo người đó, ngẩng đầu cầu xin: "Miểu Miểu không đi, Phó Tướng cứu ta…"

 Người này chính là Phó Tướng mà  Doanh kỳ tín nhiệm nhất.

 Là người có cơ hội lớn nhất để chiếm được ta.

 Dĩ nhiên, cũng là người có thể vì ta mà nổi giận.

 "Hoàng thượng!"

 Phó Tướng quả nhiên ôm ta vào lòng: "Quân kỹ là của tất cả binh sĩ trong doanh, sao có thể tự ý mang về kinh thành? Mong Hoàng thượng suy nghĩ lại!"

 "Vô lễ!! Ngươi muốn phản loạn sao!"

 Nếu lúc đầu, khi thấy ta "suy đồi" như vậy, Thẩm Lăng Phong vẫn có thể kiềm chế được sự giận dữ, thì giờ khi binh sĩ vì ta mà khiêu chiến quyền lực của hắn, hắn không thể chịu đựng nổi nữa.

 Thẩm Lăng Phong gần như đã đánh mất hết uy nghi của một hoàng đế, vẻ mặt giận dữ giống như một người đàn ông bắt gặp vợ mình ngoại tình

 Hắn thậm chí không đợi người khác ra tay, mà tự rút thanh kiếm của ai đó trong tay, c.h.é.m về phía Phó Tướng!

 Mọi người đều thay đổi sắc mặt!

 Vào giây phút nghìn cân treo sợi tóc, ta lao tới chắn trước Phó Tướng!

 Phập!

 Thanh kiếm dài đ.â.m vào tim ta, m.á.u b.ắ.n đầy mặt.

 Trước khi ngã xuống, ta nhìn thấy ánh mắt đầy đau lòng và bàn tay run rẩy của  Doanh kỳ.

 Ta mỉm cười, kéo môi một chút.

 Ta biết, ta đã thắng.

66

Khi ta tỉnh dậy lần nữa, ta đã trở về kinh thành.

 Cảnh vật quen thuộc khiến ta nhận ra đây là cung điện của mình khi xưa.

 Cơn đau dữ dội trong tim khiến ta rên lên một tiếng, mở mắt ra thì thấy Thẩm Lăng Phong với khuôn mặt tái mét.

Ta nhìn vào bộ râu mọc lởm chởm của hắn, khẽ mỉm cười, nụ cười tươi tắn:

 "Hoàng thượng đối xử với một quân kỹ như vậy, không sợ dân chúng chỉ trích sao?"

 Thẩm Lăng Phong nhìn ta bằng ánh mắt u ám, bàn tay siết chặt, các dây thần kinh nổi lên trên mu bàn tay.

 Hắn nhìn ta, răng nghiến chặt, giọng nói tràn đầy thất vọng:

 "Ta tưởng rằng... nàng sẽ giữ gìn trinh tiết, tự vẫn."

 Nghe vậy, ta suýt nữa bật cười, hắn lại thất vọng về ta sao?

 Là sao?

 Hắn còn mong ta giữ trọn tiết hạnh, một lòng chung thủy, sống như một hình tượng thanh cao, phải ch/ết như một thánh nữ sao?

 Ta cười khẩy, ánh mắt sắc bén nhìn Thẩm Lăng Phong.

 "Cha mẹ và huynh trưởng vì ta mà oan ch/ết, cả nhà ch/ết thảm, ta có thể tự sát sao?"

 Thẩm Lăng Phong đột ngột run lên, nhưng không nói gì, lặng lẽ ngồi bên cạnh giường ta.

 Một lúc lâu, hắn mới mở miệng, giọng nói nhẹ đi:

 "Nếu nàng cứu ta, sao... chưa bao giờ nhắc đến chuyện này?"

“ Ta cần phải nhắc đến sao? Ta thật lòng yêu thương ngài, chỉ cầu ngài yêu ta bằng cả trái tim, sao lại nghĩ ngài lại hẹp hòi và ngu ngốc đến mức, ai cứu ngài, ngài sẽ yêu người đó?"

Ta cố tình nói những lời cay nghiệt, đ.â.m thẳng vào trái tim của Thẩm Lăng Phong.

 Ta là tiểu thư chính thống của quốc công phủ, học rộng biết nhiều, có phẩm hạnh.

 "Ngày đó, ta chỉ mong ngài thật lòng yêu ta, không phải vì báo đáp!"

 "Nhưng ngài thì sao? Cha ta là thầy của ngài, huynh trưởng ta coi ngài là anh em, cuối cùng lại rơi vào kết cục không có ai thu thập xác!"

 "Thẩm Lăng Phong, gia tộc ta đã làm gì sai với ngài? ngài còn muốn nhục mạ ta đến bao giờ mới chịu dừng?"

 Thẩm Lăng Phong nghiến răng, hàm răng cứng lại, khuôn mặt nhíu chặt, gương mặt hắn căng thẳng như đang kiềm chế cơn tức.

 Nhưng hắn không thể thốt ra một lời nào.

 Ta biết, hắn không dám nói, cũng không dám tin.

 Hắn sợ mình đã gi/ết nhầm người!

 Chúng ta im lặng đối mặt nhau, lâu sau, Thẩm Lăng Phong thở dài.

 Hắn đưa tay muốn vỗ vào mu bàn tay ta, nhưng dường như thấy bẩn, cuối cùng lại rụt tay về, không vỗ, lặng lẽ thu tay lại.

 "Nàngnghỉ ngơi đi, chuyện năm xưa, trẫm sẽ điều tra rõ."

 Nhưng sau khi điều tra xong thì sẽ làm gì, hắn lại không nói.

 Thẩm Lăng Phong đứng dậy, rời khỏi cung điện của ta.

 Cửa cung đóng lại, ta không biểu lộ cảm xúc gì, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, đưa tay xoa xoa thái dương đang nhức nhối.

 Ta mắng thầm một tiếng, đồ ngốc.

 Trước khi bị lưu đày khỏi kinh thành, ta nhìn thấy t.h.i t.h.ể của cha mẹ và huynh trưởng, tỉnh giấc trong cơn ác mộng, dứt bỏ hết mọi tình cảm.

 Chỉ trong vòng năm ngày ngắn ngủi, ta đã sắp xếp chu đáo cho từng bước đi tiếp theo, đồng thời cũng điều tra ra lý do tại sao Thẩm Lăng Phong lại đột ngột thay lòng, báo oán thay vì báo đáp.

 Hóa ra, chính trong ba ngày ta cứu Thẩm Lăng Phong, khi hắn hôn mê vì sốt cao, em họ của ta, Phương Vi Vi, lại nhân cơ hội chen vào, chiếm đoạt công lao của ta.

Nàng ta còn tiếp tục kích động, làm cho công lao của cha ta và huynh trưởng ta trở thành công lao của cha con nàng ta.

 Cuối cùng, hai cha con bọn họ hợp tác, gán cho cả gia tộc ta tội phản quốc, cả nhà bị tru di.

 "Hoàng hậu, tướng quân Dương đã gửi tin, nói rằng quân tâm đã bắt đầu d.a.o động."

 Một cung nữ tên Cẩm Trúc tiến lại gần, hạ thấp giọng.

Ta mở mắt, nhìn về phía Cẩm Trúc, người trước đây luôn hầu hạ ta, mắt không kìm được hơi đỏ.

 "Cẩm Trúc, ngươi đã vất vả rồi."

 Mặc dù khi ta rời khỏi kinh thành đã sắp xếp người chăm sóc, nhưng Phương Vi Vi chắc chắn sẽ không dễ dàng để yên.

 Cẩm Trúc có thể sống đến giờ, chắc chắn đã chịu không ít khổ sở.

 Cẩm Trúc lại tỏ ra vui vẻ: "Được giúp đỡ hoàng hậu, Cẩm Trúc không thấy khổ."

 Ta cảm động đến mức rơi nước mắt, nắm lấy tay Cẩm Trúc.

 Có thể thuận lợi trở về kinh thành, lời nói của Cẩm Trúc đã đóng vai trò rất quan trọng.

Loading...