"Không tin trên đời này có người bạc đầu." - C2

Cập nhật lúc: 2025-04-12 02:35:42
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

[Ta nghe nói quân kỹ thật sự rất thê thảm!]

 [Đúng vậy, không ít người đã ch/ết ở đó rồi!]

 [Vậy thì, Hoàng hậu... người ấy...]

 [Cái đó khó nói lắm, Hoàng hậu có vẻ đẹp tuyệt trần, nếu bị ném vào quân doanh, chắc chắn ai cũng muốn, điều ta sợ nhất là bọn người đó mê muội, dùng mọi cách khiến muốn c/hết mà không được...]

Những cung nữ trực ban đang trò chuyện nhỏ với nhau, nhưng từng lời, từng câu đều lọt vào tai Thẩm Lăng Phong.

 Trái tim hắn đột nhiên bị một bàn tay vô hình siết chặt!

 Những phỏng đoán hắn sợ nhất, không thể tránh được, giờ đây lại trở thành sự thật trước mắt.

 Cơn giận dữ dữ dội xé nát lý trí của hắn, sự kiềm nén bao ngày nay cuối cùng cũng vỡ òa.

 Hắn không thể chịu đựng thêm nữa!

 Thật sự, hắn không thể nhịn được nữa, hắn muốn gặp Phương Miểu, từ cái ngày nàng rời khỏi cung, hắn đã muốn gặp nàng!

 [Nghe nói tiền tuyến đã thắng trận, thôi thì, trẫm sẽ tự mình ra quân, khen thưởng ba quân!]

 Thẩm Lăng Phong ngẩng đầu, nhìn lên ánh trăng thanh khiết trên trời, trầm ngâm vài câu.

 Hắn tự cho mình một cái cớ.

 Đi xem nàng.

 Chỉ đơn giản là muốn đi gặp nàng.

 Và ở một góc khuất, cung nữ trực ban, Cẩm Trúc, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

 Những lời mà Hoàng hậu dặn trong thư, đã nói hết rồi.

 Bây giờ, chỉ còn xem hoàng thượng sẽ quyết định thế nào.

4

 

Đại tướng thu phục xong thành trì cuối cùng, dẫn theo một đội quân nhỏ trở về, toàn quân hoan hô vang dội.

  Doanh kỳ dâng ta cho đại tướng.

 Khi ấy đại tướng gần bốn mươi tuổi, tướng mạo dữ dằn, dũng mãnh.

 Đại tướng rõ ràng bị sắc đẹp của ta làm cho kinh ngạc, như dã thú bắt được con mồi, ông ta nâng ta lên cao!

 "Uống!"

 "Uống!"

 "Uống!"

 Mọi quân sĩ đều giơ giáo cao, khí thế như vũ bão!

 Đại tướng khiêng ta trở về doanh trại, trước khi vào, ta nhìn thấy nụ cười quái dị nơi khóe miệng của  Doanh kỳ.

 Cũng nhìn thấy ánh mắt đầy căm phẫn của binh lính phía sau hắn.

 Đại tướng sẽ không biết, những ngày hắn đi chinh chiến, những quân lính ở lại đóng quân nơi này giờ đây đều đã trở thành thần dân dưới váy ta

 Có thể giẫm lên vợ của hoàng đế, điều này gần như đã khơi dậy mặt tối nhất trong  Doanh kỳ.

Ông ta gần như có hành vi bệnh hoạn khi nhục mạ ta, đêm nào cũng bắt ta nhảy múa phục vụ cho quân lính, chân trần trên đất.

 Cứ cách vài ngày hắn lại thưởng ta cho những người thắng trong cuộc thi đấu võ.

Ta đều chấp nhận hết thảy.

 Bởi vì, quân lính dưới tay Doanh kỳ, mỗi người đều xem ta là đồ chơi, nhưng lại vui vẻ vì ta ghen tuông, vì ta múa mà điên cuồng.

 Ta nhìn họ với ánh mắt bi thương, mở miệng, nhưng không phát ra tiếng nào.

"Giúp ta với… xin các người, cứu ta với…"

 Một giọt nước mắt tuyệt vọng rơi ra từ khóe mắt ta.

 Đây là lời thật lòng của ta

 Khi gia tộc ta bị tru di cửu tộc, ta bị đày đến quân doanh, ta đã nói câu này vô số lần

Ta thật sự hy vọng, vào lúc đó, sẽ có ai đến cứu ta.

Dù đại tướng gần bốn mươi, nhưng sự dữ dằn của ông ta thật sự quá mạnh mẽ, ông ta ném ta mạnh mẽ lên giường.

 Nhìn ta một lượt, trong mắt lộ rõ sự khinh bỉ.

 "Quả đúng là hoàng hậu của cung cấm, thật sự sắc nước hương trời."

 Lông mày ta nhíu lại, giả vờ ngạc nhiên.

 "Ngài nhận ra ta sao?"

 Đại tướng cười nhạo một tiếng:

 "Vào doanh trại ngày ấy, trên trên đã có người dặn dò, bảo ngươi phải ch/ết ở đây."

 "Nhưng đại tướng lại không nghe."

Ta đã đoán ra từ lâu.

 Có lẽ Thẩm Lăng Phong không muốn gi/ết ta, nhưng người bên cạnh hắn thì chắc chắn không thể để ta sống thêm một ngày.

 Nhưng trong quân doanh không ai ra tay với ta, lý do là…

 "Ngừng ngay cái ý đồ của ngươi!"

 Đại tướng lạnh lùng quát, đẩy ta lên giường, động tác thô bạo.

 "Đúng là đồ nữ lưu tính toán mưu mô, sao có thể có tư cách? Rơi vào cảnh này là do ngươi tự chuốc lấy!"

Ta không nói gì nữa, nằm trên giường, ngẩng đầu nhìn trần doanh trại.

 Trong mắt ta là sự lạnh lẽo.

 Đây chính là lý do ta chọn  Doanh kỳ mà không chọn đại tướng.

Ta đã hiểu rõ tính cách của đại tướng, chính trực, dũng cảm, nhưng lại kiêu ngạo và bảo thủ, ông ta mang theo định kiến của hầu hết nam nhân - nam nhân phải lập công danh, nữ nhân thì phải không tài cán, chỉ cần ở nhà thêu thùa sinh con.

 Chính vì vậy, ông ta không chịu nghe theo mệnh lệnh của hoàng cung, không làm khó ta, một nữ nhân.

 Có lẽ, ngay cả ông ta cũng không ngờ, ta lại có thể sống đến được ngày hôm nay.

 "Đau quá… đại tướng, tha cho ta đi, tha cho ta đi..."

 Ta khóc lóc, vừa đau đớn vừa quyến rũ.

 Toàn doanh trại này, sự mơ hồ và nỗi đau đớn giao thoa, đến mức về sau ta đau đến mức không thể thốt nên lời:

 "Giúp ta với,  Miểu Miểu đau quá..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-tin-tren-doi-nay-co-nguoi-bac-dau/c2.html.]

 "Đau quá… a…"

 Sau khi hô xong mật hiệu đã định, ta khẽ đến gần đại tướng, cười nhạt một tiếng:

 "Đại tướng, đừng bao giờ coi thường một quân kỹ sống sót từ biển máu."

 Đại tướng bỗng nhiên cứng đờ, chưa kịp phản ứng thì một thanh kiếm đã xuyên thủng trái tim ông ta.

 "Phập!"

 Máu văng lên mặt ta!

 Đại tướng trước khi ch/ết vẫn không thể hiểu nổi, đôi mắt ông ta mở to, cho đến khi tắt thở, ngã xuống bên cạnh.

Ta hổn hển vài hơi, cơ thể đột nhiên bị một chiếc áo choàng quấn lấy, ngã vào vòng tay quen thuộc.

 "Doanh tướng quân!"

 Ta khóc, run rẩy, nhào vào vòng tay Doanh kỳ, đồng thời nhìn về phía bên giường, nơi có hàng chục binh lính đang đứng, nở nụ cười bi thương.

 "Đại ơn tướng quân,  Miểu Miểu… không biết báo đáp như thế nào…"

 Nước mắt lăn dài trên má ta.

 Trong ánh lệ, ta nhìn thấy sự đau lòng và quyết tâm trong mắt họ.

 Quả thật,  Doanh kỳ đã thành công.

 Dựa vào sự đau lòng của binh lính đối với ta, hắn đã kích động lòng thù hận của họ đối với đại tướng vì đã "cướp vợ".

 Nhờ vậy, hắn đã có được sự ủng hộ của họ, giế/t được đại tướng, thay thế ông ta.

 " Miểu Miểu không có gì, chỉ có bản thân mình, nếu các quân trưởng không ghét bỏ… ừm..."

 Phần thịt mềm ở eo ta đột nhiên bị bóp mạnh, ta đau đến mức rên rỉ, nhìn  Doanh kỳ với ánh mắt khó hiểu.

 Lúc này ta mới nhận ra sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.

  Doanh kỳ, người đã trải qua nhiều trận chiến, mặc dù tướng mạo xuất chúng, nhưng không thể che giấu được sát khí quanh người.

 Khuôn mặt vốn kiên cường của hắn giờ đây lại mang chút gì đó đáng sợ.

"Doanh tướng quân nếu không ghét bỏ, để  Miểu Miểu làm sạch một chút được không?"

 Hình như,  Doanh kỳ có điều muốn nói với ta.

 Quả nhiên, khi nghe ta nói vậy, sắc mặt của  Doanh kỳ có chút cải thiện, hắn giơ tay lên: "Các ngươi ra ngoài đi."

  Doanh kỳ giờ đã là tân đại tướng quân, đương nhiên không ai dám trái lệnh.

 Các binh lính lần lượt rời đi, không lâu sau, trong doanh trại chỉ còn lại ta và  Doanh kỳ.

 "Ngồi lên ghế tướng quân rồi, sao ngược lại không vui vậy? Doanh tướng quân chẳng lẽ…"

Ta chưa kịp nói hết câu,  Doanh kỳ đã kéo ta xuống giường, đẩy ta đến cạnh một thùng nước trong doanh trại, lấy nước vỗ mạnh lên mặt ta.

 Bàn tay thô ráp của hắn không ngừng xoa nắn cổ ta, mặt ta.

 "Đau…"

 Nước văng lên khiến ta gần như không kịp thở, ta túm lấy cổ tay  Doanh kỳ, muốn hắn dừng lại, nhưng không thể lay chuyển được hắn một chút nào.

 " Doanh kỳ! Ta đau! Ngài rốt cuộc đang làm gì vậy!"

 "Ô uế."

  Doanh kỳ buông lỏng một chút, má hơi phồng lên, dường như đang cố kìm nén cảm xúc.

 Ô uế.

 Từ này khiến trái tim ta đau nhói.

 Kể từ khi bị đưa vào quân doanh và bị người ta làm nhục, trái tim ta như rơi vào địa ngục băng giá, không còn chút ấm áp nào.

 Hai lần duy nhất làm ta xúc động, là khi Kỳ Xương ch/ết, và... lúc này đây.

 Bất chợt, ta cảm thấy tất cả huyết mạch trong người như đang cảm nhận nỗi nhục nhã, mỗi một mạch m.á.u đều như nổ tung.

 Đây là nơi ta không muốn chạm đến nhất trong lòng.

Ta ô uế, không phải từ khi trở thành quân kỹ, mà là từ khi yêu Thẩm Lăng Phong, vì hắn ta đã đánh mất bản thân, mất đi lý trí, ta đã hoàn toàn ô uế rồi!

 Tình yêu ngu muội của ta đã kéo cả gia tộc theo ch/ết chung!

 "Thế nào? Đại tướng hôm nay mới biết  Miểu Miểu ô uế sao?"

Ta tức giận nhìn  Doanh kỳ, không hiểu sao, rõ ràng là đồng minh, nhưng sao lại muốn đ.â.m d.a.o vào trái tim ta như vậy?

  Doanh kỳ sắc mặt u ám, ánh mắt nhìn ta rất phức tạp.

 Mơ hồ, ta còn cảm thấy hắn đang nghiến răng nghiến lợi:

 "Những chuyện ô uế nhất đã làm rồi, sao lại vẫn la đau như vậy?"

 Lời này thật buồn cười.

 Ta không kêu la thảm thiết, làm sao khiến họ đau lòng?

"Ngài…"

 Ta vừa khóc vừa cười, không biết nói gì, thì bỗng nhiên trong đầu ta lóe lên một ý nghĩ.

 Chẳng lẽ...  Doanh kỳ thật sự nghĩ ta đau, lo lắng cho ta?

 "Chẳng lẽ đại tướng cũng giống như các tướng sĩ ngoài kia, thấy ta thú vị rồi, có tình cảm với ta sao? Không nỡ thấy ta đau sao?"

 Vừa nói xong,  Doanh kỳ như bị giẫm phải đuôi, sắc mặt lập tức thay đổi, nghiến răng nhìn ta, định phản bác nhưng câu nói ra lại khiến ta kinh ngạc:

 "Nếu ta nói không thì sao?"

Lời nói đó thật ác liệt.

 Hắn như đang giận dữ vì sao mình lại quan tâm đến một quân kỹ bẩn thỉu và thấp hèn như ta.

 Ta đột nhiên cảm thấy chóng mặt, sau khi lấy lại bình tĩnh, ta cười nhạt, cúi người chào  Doanh kỳ.

Vịt Trắng Lội Cỏ

 "Đại tướng đừng quên, mấy hôm trước chính là ngài đưa ta cho các tướng sĩ."

 "Nỗi đau của ta, đại tướng cũng có phần."

 Hừ.

 Đàn ông, có vẻ luôn làm những việc rồi mới hối hận.

 Khi ta muốn hợp tác với  Doanh kỳ, hắn chọn đứng ngoài nhìn, ta chỉ có thể dựa vào sắc đẹp để đạt được mục đích.

 Giờ mục đích đã đạt, hắn lại bắt đầu thương xót?

 "Đại tướng, đừng cản trở."

 Ta  cười lạnh một tiếng, xoay người bước ra khỏi doanh trại.

 Nhìn các tướng sĩ ngoài trại, ta nở một nụ cười quyến rũ.

Loading...