Không tích trữ vật tư lúc mạt thế - 5

Cập nhật lúc: 2025-11-24 07:12:50
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong rừng c.h.ế.t.

Mùi m.á.u tươi nồng nặc.

theo dấu vết của phần còn sót của cơ quan nội tạng vương vãi khắp nơi, mò tìm đến.

Dưới một gốc cây dại rõ tên, một thiếu niên gầy trơ xương, đẫm máu, đang xổm một t.h.i t.h.ể tươi mới, gặm nhấm tay một cách ngon lành.

Cậu thấy , mắt sáng bỗng trở nên sáng rực.

“Đại nhân, ngài tới ~”

Cậu há cái miệng toe toét để lộ đầy thịt vụn và vương đầy m.á.u , hai tay nâng bàn tay đưa cho như dâng báu vật: “Đại nhân, ngài thử ? Mới g.i.ế.c xong đấy, còn tươi lắm.”

chẳng buồn cái thứ dơ bẩn tay , bày tỏ sự ghê tởm : “Thật buồn nôn.”

Cậu khúc khích, mắt đăm đăm, giọng điên cuồng: “Đại nhân thích ăn gì? Não , tim phổi gan?”

Thi thể xé nát vụn, rải rác mặt đất, mùi m.á.u tanh nồng nặc tới mức khiến buồn nôn. lạnh lùng chằm chằm kẻ điên mặt, khinh bỉ: “Cậu đúng là giống y chang mấy con zombie cấp thấp.”

Cậu lộ vẻ mặt tủi : “Đại nhân, hồi còn là em thích gặm chân gà mà~”

chán ghét bịt mũi , coi thường quát: “Thu cái thú tính đê tiện của .”

Nghe , nghiêng đầu chằm chằm , ánh mắt sáng rực đảo quanh mặt , chợt như phát hiện bí mật kinh thiên gì đó, phấn khích ôm chặt cái bàn tay yêu thích của , hì hì tiến gần

“Đại nhân, ngài vẫn xem con là đồng loại đấy chứ?”

“Đại nhân, ngài đừng đùa chứ. Con chỉ là thức ăn mà thôi.”

“Hai chúng đều là zombie mang hình dạng con , em mới là đồng loại của ngài!”

“Ai là đồng loại giống chứ!” nổi giận quát lớn.

chẳng thèm để tâm, còn nhiệt tình mời mọc: “Đại nhân, ngài thử một chút , để em moi não cho ngài nhé. Hay là… ngài thích ăn chân ?”

“Tiếc quá… chân em gặm sạch ~”

cũng thể trách em đúng ? Ngài cũng thấy mà, dùng chân đá em, đá đến chảy m.á.u luôn á~~~”

“Ha ha~ Đại nhân, lúc đá em, em âm thầm nuốt nước miếng , trong lòng chỉ mong xé nát thịt đùi , chắc chắn ngon tuyệt vời luôn!”

“Quả nhiên, thịt đùi đúng là ngon tuyệt giống y như em tưởng tượng~”

“Đại nhân, ngài thử ? Nếu ngài thích, bây giờ em bắt về cho ngài ngay cắt chân dâng cho ngài liền~”

Không sai, cái tên thiếu niên từng tùy tiện ức h.i.ế.p trong đại sảnh nhiệm vụ cách đây lâu, giờ phút , triệt để lộ bộ mặt thật.

Còn gã đàn ông cường tráng từng đ.ấ.m đá , cùng tất cả đồng đội của gã, đều c.h.ế.t sạch trong khu rừng .

Tận thế, c.h.ế.t vài là việc quá đỗi bình thường, sẽ cảnh sát đến điều tra, thậm chí chẳng ai buồn để tâm đến chuyện .

thì cực kỳ bực bội.

đ.ấ.m thẳng đầu thiên niên đó một cú.

Cái đầu đ.ấ.m lệch 90 độ, thoáng tựa như ai đặt cái đầu lên vai.

cảnh cáo , khùng điên kiểu gì quan tâm, nhưng nhất đừng dây . Không thì chính tay sẽ vặn gãy cổ .”

Cái đầu đó lộ nụ bệnh hoạn: “Đại nhân, sướng quá, đ.á.n.h em thêm cú nữa !”

“Đồ biến thái c.h.ế.t tiệt!” c.h.ử.i ầm lên một cước đá bay cái thứ ghê tởm mặt.

*

thiếu điểm tích lũy, thuê một căn biệt thự nhỏ xinh ở căn cứ Liêu Kinh.

Thậm chí biệt thự còn bố trí chuông cửa.

Sáng sớm, chuông kêu.

cầm bịch sữa túi mới pha xong, mua với giá cao từ chợ giao dịch, mở cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-tich-tru-vat-tu-luc-mat-the/5.html.]

Trần Hạo bên ngoài, cúi đầu bộ đồ ngủ s.e.x.y .

Chỉ liếc một thoáng, như bỏng mắt, vội vàng dời mắt .

thấy buồn trong lòng, giả vờ quyến rũ tựa lên khung cửa: “Em trai, em tìm đến đây ?”

Trần Hạo chững chạc nghiêm trang : “ tìm cô việc.”

mời nhà.

Anh trai sofa trong phòng khách, ánh sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt một tầng sáng nhè nhẹ, cả trông như đắm bên trong sự thánh thiện, khiến kìm lòng vấy bẩn .

sát cạnh , chống cằm , ngẩn ngơ.

Anh mảy may d.a.o động, thẳng vấn đề: “Trần Tư sống sót là nhờ cô giúp đỡ, cảm ơn cô.”

lắc đầu: “Ừm~~ Không cần khách , chuyện chị dâu nên mà.”

Trần Hạo lộ vẻ mặt bất lực.

Chính là cái kiểu bất lực khi chuyện nghiêm túc mà đối diện cứ chịu nghiêm túc, khiến bất lực vô cùng

Biết thích chọc ghẹo nên mắc bẫy, trực tiếp thẳng vấn đề, rõ mục đích của chuyến .

“Lần đến là đổi thanh d.a.o bạc.”

“Trận chiến chị cũng thấy , vũ khí khác dùng thuận tay, chỉ d.a.o bạc là món vũ khí phù hợp nhất.”

“Được thôi.” đồng ý vô vùng dứt khoát, hỏi : “Vậy em định dùng gì đổi?”

Trần Hạo trả lời mà hỏi : “Cô thứ gì ?”

“Không .”

Sau khi câu trả lời chắc chắn, Trần Hạo mới đưa phương án giải quyết khác.

“Cô từng với cô thích d.a.o bạc vì nó mắt. Nếu mang đến thứ còn hơn, cô đồng ý đổi ?”

“Dĩ nhiên.” bày dáng vẻ quyến rũ, bắt chéo chân, đôi chân mịn màng đong đưa: “ em trai , chúng luôn nhé, là thứ chị thấy mới tính nha~”

Trần Hạo gật đầu tỏ ý “OK”, đó bỗng rút từ khí một đóa hoa tường vi: “Cái ?”

nheo mắt: “Em trai, em lấy bông hoa từ ?”

Trần Hạo cũng giấu giếm, thẳng thắn với : “ dị năng gian.”

“Chậc~” giơ ngón cái, ngừng khen ngợi: “Song hệ dị năng, em trai quả là tài mạo song !”

cầm lấy đóa tường vi, vuốt ve trong lòng bàn tay: “Đẹp thì thật đấy nhưng bông hoa đến hai ngày là héo, chị đây thích mấy thứ đoản mệnh.”

Trần Hạo như thể chờ sẵn câu của , lập tức thuận nước đẩy thuyền: “ hạt giống hoa, nếu cô thích, sẽ sai trồng đầy cả khu vườn cho cô.”

với đôi mắt lấp lánh: “Bình thường trông em trai cũng chính trực, nghiêm túc, ngờ lãng mạn phết đấy.”

trò thế nào, Trần Hạo vẫn lệch khỏi chủ đề, chỉ hỏi : “Có thể đổi ?”

nghiêng đầu với : “Không thể.”

Anh sững sờ.

xích gần , dụ dỗ: “Em trai, em còn thứ gì ho nữa ? Lấy hết cho chị xem với nào.”

Ý đồ của rõ rành rành, Trần Hạo cũng chẳng để tâm, lấy từng món như biểu diễn ảo thuật.

là khó cho thật, đến cả đá quý cũng .

Tiếc rằng hiểu đạo lý thả dây dài câu cá lớn, nếu đổi với thì gì còn trai tìm tới tận cửa biểu diễn ảo thuật cho xem nữa chứ?

c.ắ.n chặt buông, cứ bắt bẻ soi mói, hài lòng với bất cứ thứ gì. 

Trần Hạo lục tung cả gian dị năng lên, vẫn tìm món gì ý để trao đổi, đành về tay .

Cuối cùng đóa tường vi hồng bỏ quên trong nhà .

Chủ nhân của nó nhưng quên mang nó theo.

Loading...