Không tích trữ vật tư lúc mạt thế - 10
Cập nhật lúc: 2025-11-24 07:17:16
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
và Lucky chia tay trong vui.
đuổi khỏi toà nhà.
Trước khi , đầy oán hận ném một câu: “Đại nhân, ngài sẽ hối hận.”
mạnh miệng phản pháo : “Cậu nghĩ nhiều .”
Tính cách Lucky khó lường, đoán nổi sẽ những chuyện gì? Để đề phòng bất trắc, luôn dùng năng lực cảm nhận khóa chặt tiến sĩ Hồ.
Thế nhưng mấy ngày liên tiếp, chuyện đều gió êm sóng lặng.
Lucky xuất hiện nữa, tiến sĩ Hồ thì vẫn sống nhăn, ngược Trần Hạo, thường xuyên bận rộn đến thăm .
Anh mang theo một phần bít tết hảo hạng.
Ở thời tận thế, bít tết hạng nhất xem là tài nguyên khan hiếm.
Trần Hạo bất ngờ thu một lô, thứ càng tươi thì càng ngon, bèn tính toán chuẩn thời gian để đầu bếp áp chảo canh lúc khi tiến sĩ Hồ tiến phòng thí nghiệm của căn cứ mà đem đến phòng .
Từ tỏ tình đó, em nhà họ Trần chủ động hơn nhiều.
dài ghế sofa, gối đầu lên đùi , bộ tịch bắt đút cho ăn.
Anh mà vẫn thể giữ vẻ mặt bình tĩnh như , theo răm rắp.
ăn bò bít tết, sờ yết hầu của trêu ghẹo: “Em trai càng lúc càng khiến yêu thương đó nha~”
Trần Hạo đút miếng bít tết cuối cùng miệng , dõi mắt nhai nuốt xuống bụng.
Ánh mắt dán chặt miệng mang theo sự gấp gáp ẩn giấu.
lập tức cảm thấy , định dậy nhưng phát hiện tứ chi cứng đờ, cách nào động đậy nổi.
Bò bít tết vấn đề!
cau mày Trần Hạo.
Lúc sắc mặt xám ngắt.
“Anh gì ?” hỏi.
Anh há miệng nhưng phát tiếng nào, đôi mắt chất chứa đau xót và bi thương.
*
Diệp Thiên Khiếu bước từ ngoài cửa.
“Giao cô cho sư phụ .”
Ông cúi định vác lên vai nhưng cánh tay của Trần Hạo vô thức che chở lấy .
Diệp Thiên Khiếu nghiêm mặt , : “Trần Hạo, giữa loài và cô , chọn ai?”
“Sư phụ…”
Trần Hạo hờ hững siết chặt nắm đấm.
Nước mắt bất chợt lăn dài từ khóe mắt.
Anh hoảng loạn đầu , từ từ thu tay , buông .
Diệp Thiên Khiếu thô bạo tách miệng nhét thứ gì đó , đó vác lên vai, bước nhanh khỏi phòng.
*
nhốt trong một bể thủy tinh khổng lồ chứa đầy chất lỏng sền sệt.
Trước đây, từng tò mò chất lỏng trong bể đó dùng để gì?
Giờ thì .
Đó là thứ dung dịch ngừng bào mòn cơ thể zombie, từng chút một biến zombie thành hoạt t.ử nhân.
Có lẽ vì lý do là zombie hình dạng con , họ đ.á.n.h giá thực lực của ở mức nào nên nồng độ dung dịch tăng lên đến mức đặc quánh như bùn.
Để tránh cơ hội thoát , tiến sĩ Hồ ném bộ thành quả nghiên cứu sẵn trong bể thủy tinh, khiến màu dung dịch trở nên vẩn đục khôn cùng.
Trên cắm đầy ống tiêm và đủ loại thiết kim loại.
Tiến sĩ Hồ điều khiển các thiết đó để liên tục quan sát phản ứng của cơ thể những cú điện giật mạnh, nhằm xác định mức độ ảnh hưởng của từng loại t.h.u.ố.c đối với .
Ông cần dùng t.h.u.ố.c để khiến mất quyền kiểm soát cơ thể mới tiếp tục tiến hành các bước nghiên cứu tiếp theo.
*
Tất cả thành quả thí nghiệm nghiên cứu tiên tiến nhất của loài cho đến hiện tại, đều thử nghiệm một .
Phải công nhận, các nhà khoa học thật vĩ đại.
Zombie vốn cảm nhận đau đớn, mà họ khiến cảm nhận nỗi đau nữa.
Phát hiện đó khiến tiến sĩ Hồ phấn khích tột độ.
Ông căm ghét zombie đến tận xương tủy.
Dù chỉ đơn giản là khiến đau đớn, cần tiêu diệt , ông vui sướng như điên như thể đạt thành tựu vĩ đại nào đó.
ông kích động đến mặt mũi đỏ gay, hỏi một câu ông còn nhớ , lâu đây chính là từng bảo vệ ông?
từng vô cơ hội để phanh thây xé xác ông nhưng một chọn xuống tay thương ông .
Với ông , dù là ông cảm tình với nhưng ít cũng ân.
Vậy mà ông lấy oán trả ơn, điên cuồng đến mức ?
*
Từ sai khi giam giữ , tiến sĩ Hồ gần như ở trong phòng thí nghiệm căn cứ cả ngày lẫn đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-tich-tru-vat-tu-luc-mat-the/10.html.]
Diệp Thiên Khiếu bảo vệ ông .
Dường như bọn họ từ bỏ việc truy lùng Lucky.
Cũng , dù điều họ cần chỉ là zombie hình dạng con , bắt Lucky thì bắt cũng như thôi.
Tiến sĩ Hồ nỡ rời khỏi phòng thí nghiệm của căn cứ dù chỉ một bước, cho dù hiện tại ông tạm thời vẫn thể chiếm quyền điều khiển cơ thể .
Mỗi ngày ông chẳng khác gì con ch.ó bỏ đói một tuần thấy khúc xương to, ánh mắt điên cuồng thua gì Lucky.
, một ngày , tiến sĩ Hồ Diệp Thiên Khiếu cưỡng ép đưa .
Phòng thí nghiệm của căn cứ rơi trạng thái phong tỏa khẩn cấp.
ngâm trong bể thủy tinh, lười đoán rốt cuộc bên ngoài xảy biến cố long trời lở đất gì.
Cho đến khi đèn sáng trở , quẹt thẻ mở cổng tự động, đó bước phòng thí nghiệm.
Khi rõ gương mặt của đến, khá bất ngờ.
Chậc, ngờ là .
*
Nắp bể mở , Liêu Kim ghé thành bể thủy tinh.
“Chị Mãn Nguyệt, hai khỏi cần đóng kịch nữa ha? Chị tự , kẻo điều tra liên lụy đến em.”
trồi lên từ đám chất lỏng sền sệt: “Bạn học Liêu, em thể cho chị em thế nào để giấu khí tức zombie ?”
Liêu Kim sợ dính chất lỏng trong bể, lùi mấy bước: “Chị , dù gì em cũng theo tiến sĩ Hồ thí nghiệm nghiên cứu, bản là zombie hình dạng con , chẳng chế vài thứ để giấu khí tức dễ như bỡn ?”
học theo dáng vẻ ghé thành bể khi nãy, giơ ngón cái: “Đỉnh!”
Hắn , giẫm lên bậc thang, ung dung bước xa: “Chị, thôi.”
túm lấy đống ống dẫn và kim tiêm linh tinh , giật mạnh một phát.
Rầm rầm rung chuyển một trận. Tia điện tóe xẹt xẹt.
Hơn phân nửa thiết trong phòng thí nghiệm căn cứ phá hỏng, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy khỏi bể thủy tinh, ném cả đống rác rưởi tay xuống đất.
“Thối thật!” hoạt động gân cốt nhăn mặt ghét bỏ cái mùi trong khí.
Liêu Kim giải thích: “Trước khi , tiến sĩ Hồ bơm gấp ba lượng khí độc khí, để đảm bảo những zombie giam giữ bên trong sẽ xuất hiện vấn đề gì.”
“Chỉ mới gấp ba , mắt ch.ó coi thường khác quá đấy.” mỉa mai.
“Chứ còn gì nữa.” Liêu Kim hắng giọng phụ họa: “Sự hiểu của con về zombie hình dạng con quá ít, bắt đại một zombie hình dạng con về thí nghiệm đúng là một quyết định mấy khôn ngoan.”
chen lời: “Là do thầy hướng dẫn của em lú lẫn .”
Liêu Kim ha hả, chẳng thèm bênh vực cho tiến sĩ Hồ.
múc chậu nước sạch, chuẩn tẩy rửa cơ thể.
Liêu Kim ga lăng mặt : “Em mang theo quần áo mới đến, để bàn thí nghiệm .”
“Chị thấy , cảm ơn nhé.”
“Không chi.”
*
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, đồ chỉnh tề, và Liêu Kim đối diện .
“Nói , bên ngoài xảy chuyện gì?”
“Chị , bạn của chị, cái điên …”
“Ý em là Lucky.”
Liêu Kim quen Lucky nhưng ngăn gật đầu đại.
“Cậu triệu tập một đám zombie đông nghịt tới cứu chị, đang tấn công căn cứ Liêu Kinh.”
“Tường thành phá một nửa, nếu chị còn mặt, e rằng Liêu Kinh sẽ trở thành căn cứ loài đầu tiên zombie đ.á.n.h hạ.”
“Ba trăm ngàn sống sót ở nơi , sáng mai thôi sẽ thành ba trăm ngàn zombie.”
Hắn , liền hiểu ngay: “Em chị cứu Liêu Kinh.”
Liêu Kim đáp: “ .”
từ tốn đ.á.n.h giá thanh niên mặt: “Tại ?”
Liêu Kim gãi đầu: “Chị, là chị tới tường thành xem thử ? Binh lính căn cứ ngã xuống từng đợt, mạng rẻ rúng như cỏ rác, sống sót thì sợ hãi la t.h.ả.m thiết, hoảng loạn đến mức tè quần…”
chớp mắt hai cái, bỗng nhiên cắt ngang lời , hỏi một câu mà Lucky thường chất vấn .
“Bạn học Liêu, lẽ em vẫn xem con là đồng loại ư?”
Liêu Kim đan hai tay đặt lên bàn thí nghiệm, tư thế thong dong.
Hắn hỏi ngược : “Có là đồng loại , quan trọng ?”
“Quan trọng.” .
Liêu Kim cũng : “Chị , tuy em trở thành zombie nhưng vẫn giữ nhân tính.”
“Đã , em zombie là do em quyết định, dù là ai nữa cũng quyền đưa lựa chọn em.”
“Vậy nên.” hỏi: “Lựa chọn bây giờ của em là gì?”
“Còn đủ rõ ràng ?” Liêu Kim thẳng thắn: “Chị, em chọn !”