Không Sợ Hãi - 2
Cập nhật lúc: 2025-05-16 04:02:03
Lượt xem: 965
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
03
Hôm đó thực sự là ngày xui xẻo nhất trong cuộc đời tôi.
Vì nóng vội đầu tư vào hợp đồng vàng tương lai, nhưng do tình hình thế giới biến động, giá vàng lao dốc không phanh.
Chỉ trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ, tôi đã mất gần hai trăm nghìn tệ.
Đúng lúc đó, khách hàng lớn mà tôi đã đàm phán xong xuôi cho hợp tác lâu dài cũng gọi điện nói xin lỗi: “Thật ngại quá, phê duyệt mua hàng bị kẹt lại rồi, họ cứ nhất quyết phải ký với công ty lớn.”
Đòn kép giáng xuống khiến tôi hoàn toàn sụp đổ.
Hôm đó Lữ Khâm Huy đang đi công tác, trong nhà chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi lấy cớ không sang nhà ba mẹ chồng, cũng không đón Ninh Ninh về.
Trời đã về khuya, gần mười một giờ đêm.
Dạ dày tôi cồn cào như bị đốt cháy, nhưng hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống.
Tôi thu mình dưới gầm bàn làm việc, không bật đèn, cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Chỉ có ánh đèn đường mờ mờ bên ngoài hắt qua rèm cửa, rọi chút sáng yếu ớt vào trong.
Tôi vô thức cắn ngón tay, không biết phải giải thích thế nào với Lữ Khâm Huy về khoản lỗ do mình hấp tấp gây ra.
Cũng không biết phải đi đâu tìm một khách hàng có quy mô tương tự để bù đắp đơn hàng đã mất.
Trong lòng như có đàn kiến đang bò, khó chịu đến cực điểm.
Cuối cùng, tôi vẫn quyết định gọi điện cho Lữ Khâm Huy, một phần vì anh có quyền được biết sai lầm mà tôi đã gây ra.
Một phần khác, sâu trong lòng tôi vẫn mong chờ sự an ủi từ anh.
Chuông điện thoại reo, nhưng không có ai bắt máy.
Tôi gọi lại vài lần nữa, vẫn không có phản hồi.
Tôi thấy rất lạ, bình thường ở nhà, anh ấy thường gần mười hai giờ mới ngủ.
Sao hôm nay lại không bắt máy sớm như vậy.
Trong lòng tôi đột nhiên hoang mang, không lẽ bên anh ấy cũng xảy ra chuyện gì rồi?
Tôi run rẩy bấm tiếp số điện thoại.
Năm cuộc, mười cuộc, vẫn không ai nghe máy.
Mãi đến cuộc gọi thứ hai mươi hai, cuối cùng cũng có người bắt máy.
Nhưng kỳ lạ là, người bên kia dường như không đang nói chuyện với tôi.
“Ly hôn đâu phải chuyện đơn giản như vậy, dù sao thì cô ấy cũng không làm gì sai.”
Tim tôi nặng trĩu run lên một nhịp, đó là giọng của Lữ Khâm Huy.
Tôi lập tức nín thở, tay cầm điện thoại đã run không kiểm soát nổi.
Người đàn ông cùng tôi sớm tối bên nhau suốt bao năm nay, chẳng lẽ thật sự đã ngoại tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/khong-so-hai/2.html.]
Bên kia, Lữ Khâm Huy vẫn tiếp tục nói: “Ba mẹ anh cũng sẽ không dễ dàng đồng ý đâu, con còn nhỏ như vậy.”
Tiếp đó là giọng một người phụ nữ, mang theo oán trách: “Vậy em phải làm sao? Em thật sự không sống nổi nữa, em nhất định phải ly hôn.”
Lữ Khâm Huy vội vàng dỗ dành cô ta: “Em đừng vội, cho dù ly hôn thì cũng không thể giải quyết trong một hai ngày. Hay là mình bàn chuyện đi Tam Á trước nhé? Khách sạn em đặt chỗ tốt một chút, tiền để anh lo.”
Tam Á?
Tôi chợt nhớ ra, mấy hôm trước anh ta từng nói sắp đi công tác ở Tam Á một tuần.
Thì ra là để đi nghỉ dưỡng với tình nhân.
Tim tôi thắt lại thành một khối, đau đớn như muốn c.h.ế.t đi.
Tôi dùng một tay ôm lấy ngực, thở dốc từng hơi, nghiến răng ép bản thân tiếp tục nghe những lời âu yếm của chồng và tình nhân trong điện thoại.
Đến khi tôi nghe thấy câu nói đó: “Anh sớm đã không còn tình cảm với cô ấy, chỉ còn là trách nhiệm mà thôi.”
Cuối cùng tôi không kìm được nữa, vung tay thật mạnh, chiếc điện thoại nặng nề rơi xuống sàn nhà, làm mấy quyển sách trên giá cũng rơi theo.
Cuộc gọi bị ngắt.
Tôi ôm lấy chính mình, khóc đến xé lòng xé ruột.
Trong đầu trống rỗng.
Ánh mắt vô hồn rơi lên mấy quyển truyện tranh rơi tán loạn dưới đất.
Trên bìa là nàng tiên cá nhỏ đang hóa thành bọt biển dưới ánh mặt trời, rồi biến mất không còn dấu vết.
Giống như cuộc sống mà tôi từng cho là hạnh phúc, chỉ trong một đêm đã tan vỡ như bong bóng, hóa thành tro bụi.
04
Lữ Khâm Huy về đến nhà thì đã quá mười hai giờ.
Tôi ngồi trên ghế sofa, mắt sưng đỏ vì khóc, lạnh lùng nhìn anh ta.
Chắc hẳn anh cũng đã thấy lịch sử cuộc gọi trong điện thoại.
Trong lòng tôi vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, mong rằng anh sẽ lúng túng, dè dặt giải thích với tôi rằng tất cả chỉ là hiểu lầm.
Tiếc là anh chỉ bình tĩnh đứng ở cửa, lạnh nhạt mở miệng giải thích: “Anh vô tình bấm vào nút nghe máy, không phải cố ý để em nghe thấy những chuyện đó.”
Rồi, anh không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng thật lâu.
Tôi đau lòng đến phát run, cố nuốt xuống nỗi chua xót trong cổ họng, hỏi anh: “Tại sao? Dựa vào đâu? Sao anh lại đối xử với tôi như thế? Anh có xứng với tôi, xứng với Ninh Ninh không?”
Anh cúi đầu nhìn xuống chân, không nhìn tôi, vẫn im lặng.
Tôi gào lên trong tuyệt vọng, lao đến trước mặt anh, giận dữ tát mạnh một cái: “Lữ Khâm Huy, anh không phải là người.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Rồi tôi chạy vào phòng, lấy va-li ra.
“Nếu anh đã có thái độ như vậy, thì chẳng còn gì để nói nữa. Tôi đưa Ninh Ninh về nhà mẹ đẻ.”
Cuối cùng anh cũng bước tới ngăn tôi lại: “Khuya thế này rồi, đừng làm loạn nữa. Không phải anh không muốn nói, mà là anh chưa nghĩ ra phải nói với em thế nào.”
Tôi ngẩng lên nhìn anh, nước mắt đã nhòe cả tầm mắt, không còn nhìn rõ gương mặt trước mắt.