Tốt nghiệp xong về thành phố cũ nữa mà đến Thượng Hải, một đại đô thị phồn hoa bậc nhất, nơi mà ngay cả khí cũng nồng nặc mùi tiền.
Lần tiếp theo gặp Trần Kính là khi một năm, đến đây để công tác.
Lúc đó tìm ăn cơm, là mời khách, cứ đưa tay so đo với .
"Không mới 21 tuổi ? Sao cảm giác lớn thế ."
"..."
Anh xem! Đã hai mươi mốt tuổi đấy!
Ăn xong bữa đó, lầm bầm bảo ăn mặc giản dị quá, kéo dạo trung tâm thương mại.
Vừa sảnh thấy tiệm vàng, ngắm nghía một hồi chọn một chiếc vòng tay.
sốc nặng: "Anh điên , gặp mặt tặng vòng vàng?"
Anh hài lòng, nhíu mày: "Cậu ở Thượng Hải mà ăn mặc đơn sơ thế gì? Nhìn con gái nhà xem, ai mà chẳng vàng đeo đầy , son môi là Chanel, còn thì ?"
"Thế thì , mua áo thun chín tệ tám, còn bao cả phí bảo hiểm vận chuyển nữa đấy."
Anh vì tức: "Tiết Yên Yên, hâm ? Chín tệ tám, đặt đồ ăn bên ngoài còn chẳng mua nổi một suất cơm ghép đơn giá rẻ."
gì. Anh tự chọn thêm mấy đôi khuyên tai, bốn năm bộ quần áo, quẹt thẻ thanh toán.
"Tiết Yên Yên, con gái con lứa thì ăn diện cho một chút. Ở Thượng Hải còn tìm bạn trai, lấy chồng, đừng để coi thường."
"..."
cúi đầu mũi giày, gì. Sau đó tiễn sân bay, một xách mấy túi quần áo về nhà.
Về đến nhà, treo quần áo lên và đưa tay cổ tay .
Chiếc vòng vàng kiểu dáng hiện đại, hề thời quê mùa vì chất liệu vàng, ngược còn trông sang trọng.
cất chiếc vòng , cất cả khuyên tai mới quần áo. Bộ đồ đang mặc thực cũng là do đặc biệt chọn mua, ba trăm tệ một bộ váy kèm áo khoác ngoài, trông cũng khá nhưng chất lượng bình thường, thể nào so với bộ váy hai nghìn sáu trăm tệ của Trần Kính.
Trần Kính là , mắt cũng tinh tường, nhưng ở vị trí quá cao.
Hồi nhỏ khái niệm gì về gia thế của Trần Kính, chỉ nhà giàu, thế lực.
Lúc Trần Kính học cấp ba, bố sợ hư hỏng nên hạn chế tiền tiêu vặt, ngay cả cơm trưa cũng chỉ cho mang cơm từ nhà .
Lúc đó cùng thêm, luôn cảm thấy cách giữa và xa lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-phai-quan-he-bao-nuoi/chuong-6.html.]
Bây giờ nghĩ , ở trường gọi một tiếng "Trần Kính", nhưng khỏi cổng trường, gọi một tiếng "Trần tổng".
Mà hôm nay, chỉ trong một ngày Trần Kính tiêu hết tám vạn tệ.
bàng hoàng đống quần áo đó. Trần Kính đối xử với , nhưng nếu nảy sinh tình cảm với , thì đó là trả ơn, mà là lấy oán báo ân.
Một chút tâm tư thầm kín cuối cùng cũng tan biến. Đôi khi thật sự hy vọng Trần Kính là một kẻ nghèo kiết xác, để thể xuất hiện như một vị cứu tinh dõng dạc với :
"Anh cứ theo , nuôi , lương tháng của hơn hai vạn tệ đấy!"
Trần Kính kẻ nghèo, mà cũng nuôi nổi .
cứ lặp lặp nhịp sống về nhà. Có lẽ vì Thượng Hải là trung tâm nên Trần Kính thường xuyên tới đây công tác, nào cũng mời ăn.
Thỉnh thoảng bạn bè cũng tới, mười mấy chật một bàn lớn. chẳng bận tâm, họ cứ việc trò chuyện, còn thì tập trung chuyên môn ăn uống.
Sau đó Trần Kính bạn gái, cô thích dạo các trung tâm thương mại ở Thượng Hải.
Thế là mời , bạn gái , bạn của và cả bạn của bạn gái cùng ăn cơm.
Dần dần, tất cả đều quan hệ giữa Trần Kính và , nhưng ai nghi ngờ chúng cả.
Bởi vì Trần Kính thực sự đối xử với như em gái, ánh mắt hề chút tà niệm nào.
Mặc dù là mời khách, nhưng những dịp trang trọng hoặc tốn kém hơn, vẫn luôn là thanh toán.
Rất lâu đó, còn tơ tưởng đến Trần Kính nữa, cũng bắt đầu một mối tình. Bạn trai tên là Liêu Tinh, là tổ trưởng của .
Liêu Tinh cũng giống , đều là những thuộc diện "ba " đang nỗ lực bám trụ ở Thượng Hải: nhà, xe, hộ khẩu.
Ưu điểm lớn nhất của là tính tình cực kỳ . Từ lúc mới công ty nhận thấy điều đó, ôn hòa, cảm xúc định. việc ở đây hơn một năm mà bao giờ thấy nổi giận.
thích những dịu dàng và tinh tế, kiểu luôn mang cảm giác dễ chịu.
và Liêu Tinh yêu nửa năm, Trần Kính cũng gặp vài và nhận xét rằng mắt của cũng khá, chọn .
cuối cùng và Liêu Tinh vẫn chia tay. Anh đối với ôn hòa, mà đối với khác cũng ôn hòa y như .
Ở bên càng lâu, tình cảm càng sâu thì càng cảm thấy thiếu an .
Tính cách chúng hợp , ở bên cũng thấy mệt mỏi. Sau đó quyết định chia tay, đồng thời cũng xin nghỉ việc, rời Thượng Hải để đến Thâm Quyến.
Trần Kính gọi điện an ủi : "Đừng buồn quá, yêu đương là thế mà, hợp tan, tan hợp, sẽ tìm phù hợp hơn thôi."
cầm điện thoại, giọng chút chán nản: "Trần Kính, yêu đương, cũng chẳng kết hôn nữa. Cứ cảm thấy cho dù kết hôn chăng nữa thì cũng chẳng tình yêu gì , chẳng qua là hai bên góp gạo thổi cơm chung thôi. Nghĩ đến cảnh đối phó như thế cả đời, thà ở còn hơn."