chằm chằm mấy quả quýt suốt nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi Trần Kính ngang qua ban công thấy thì hét toáng lên:
"!!! Đậu má ma!"
ngẩn , đầu Trần Kính, lúc mới rõ là .
"Không chứ Tiết Yên Yên, xổm ngoài ban công gì? Ồ! Quýt ... Muốn ăn thì cứ hái mà ăn!"
Đêm đó Trần Kính sợ đến mức trào cả nước mắt, cũng , ôm mấy quả quýt mà cảm động phát , quýt ngon thật đấy! Ngọt lịm.
Ngày hôm Trần Kính đưa chợ mua thức ăn, mua đồ ăn vặt, dặn dặn : "Tiết Yên Yên, phép nửa đêm bật đèn, buộc tóc, xổm lù lù ngoài ban công như âm hồn thế nữa đấy."
gật đầu như bổ củi, cảm động , chạm ánh mắt thì ngẩn một lúc, bật .
"Đi thôi! Về nhà."
Ngày hôm đó về, nấu cơm, nấu xong thì bài tập, xong thì giảng bài cho Trần Kính.
Trần Kính chẳng để tâm mấy, cứ lười biếng quyển vở, câu chăng câu chớ.
Sau đó chợt nhớ chuyện gì đó, cầm thẻ căn cước của lên hỏi:
"Tiết Yên Yên, học cấp ba , mới 14 tuổi ?"
suy nghĩ một chút mới nghiêm túc giải thích.
"Tiểu học học nhảy lớp, học mẫu giáo, sáu tuổi thẳng lớp một, học xong lớp một thì chuyển trường lên thẳng lớp ba, nên mới nhỏ hơn các hai tuổi."
"Chậc, học vội thế gì?"
"Bố đây bảo 16 tuổi là thuê . Hồi nhỏ cứ nghĩ, chỉ cần cố gắng đỗ đại học 16 tuổi thì sẽ thuê nữa. Kết quả lên cấp ba đóng học phí, bố vẫn bắt . Họ bảo bên ngoài quản nghiêm như ở nhà, chỉ cần , 14 tuổi cũng kiếm tiền."
"..."
Hôm đó Trần Kính im lặng lâu, đó giận quá hóa : "Mười bốn tuổi... Bố đúng là nhân tài."
Kỳ nghỉ Quốc khánh vốn định tìm việc thêm, nhưng đủ 16 tuổi nên chẳng chỗ nào nhận, cuối cùng chỉ tìm việc dán tờ rơi, dán một ngày tám mươi tệ.
Trần Kính rảnh rỗi, cũng tìm một việc thêm, đó là bắt những dán tờ rơi.
nửa ngày thì Trần Kính tóm về giáo huấn một trận, lúc tan , nhận tám mươi tệ, Trần Kính nhận một trăm hai mươi tệ.
tám mươi tệ của , một trăm hai mươi tệ của , nhướn mày nhét tiền túi.
nắm c.h.ặ.t tám mươi tệ do dự một hồi, cuối cùng vẫn đưa cho : "Trần Kính, mời ăn cơm."
Anh sững , hồi lâu mới nhận lấy, tiệm Sa Huyện ở cổng khu nhà Trần Kính, hai bát mì, một đĩa sủi cảo hấp, một đĩa bánh bao, hết bốn mươi tệ.
Những chuyện khác nhớ rõ, chỉ nhớ ngày hôm đó ăn no.
Kỳ nghỉ Quốc khánh liền với cuối tuần, thêm tổng cộng sáu ngày, trừ bữa cơm hôm đó thì nhận 440 tệ, ngày khai giảng là ngày vui sướng nhất vì tiền học bổng phát.
gom đủ hai nghìn tệ, cầm tiền đó đếm đếm bao nhiêu .
Sau đó mượn điện thoại của Trần Kính, hỏi gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-phai-quan-he-bao-nuoi/chuong-2.html.]
"Tiền học phí cấp ba của là mượn, mượn của chị hàng xóm, trả cho chị ."
Anh ngơ ngác: "Cậu định trả bao nhiêu?"
"Một nghìn năm trăm tệ."
Trả nợ xong còn dư năm trăm, năm trăm tệ đó đủ cho sống trong một tháng, cuối tuần tháng thể tìm việc thêm khác.
vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, thậm chí còn đổi cho một chiếc cặp sách mới, chiếc cặp cũ nát bươm thắt ba bốn nút , cặp mới mua mạng hai mươi tệ, to đựng nhiều đồ.
Hôm đó Trần Kính thở dài, là bạn cùng bàn với , vẫn thường xuyên mang cơm cho , bảo nấu nhiều, mang thêm một chút cũng chẳng .
Trần Kính là một , cũng là một tuyệt vời.
Bởi vì khi khai giảng kỳ nghỉ Quốc khánh, mỗi phần cơm Trần Kính mang cho đều trứng ốp lết.
Loại trứng ốp lết chiên kỹ rắc thêm chút hành lá thái nhỏ.
Một ngày cuối tuần đó, Trần Kính hỏi : "Tuần về nhà ?"
lắc đầu: "Mẹ cho về."
"Vậy thì đúng lúc , chiều nay thu dọn đồ đạc, sang nhà ."
"..."
Trường chúng theo chế độ 696 tiêu chuẩn, sáu giờ sáng học, chín giờ tối tan học, một tuần học sáu ngày.
Chiều thứ Bảy học xong mới bắt đầu nghỉ chủ nhật, năm giờ chiều dọn xong cặp sách theo Trần Kính luôn.
Hôm đó đến nơi mới chị họ của Trần Kính sắp kết hôn, bắt đầu chuẩn đủ thứ từ tối hôm .
Buổi tối theo Trần Kính giúp việc, bận rộn xong thì ăn cơm tập thể, đêm đến ngủ cùng em họ của .
Nửa đêm thức giấc, thấy Trần Kính vẫn đang ở phòng khách chơi điện t.ử.
gần, thấy thì tắt điện thoại hỏi một câu:
"Sao thế?"
"Sao ngủ?"
"Không ngủ ..."
"Tại ?"
Anh vò đầu bứt tai thở dài: "Mẹ dạo cứ bắt nước ngoài, bà bảo thành tích của ở trong nước chẳng nên trò trống gì."
Nói xong cúi đầu điện thoại, ý hỏi thêm nữa, nhưng đêm đó về phòng, cứ trần nhà mà vô thức nghĩ.
Đợi Trần Kính , đói bụng tìm ai để ăn cơm cùng đây?
Sáng sớm hôm đón dâu, và em họ Trần Kính chung một xe, đó là một đám cưới kiểu Trung Hoa truyền thống, cô dâu xinh rạng ngời, đội mũ phượng quàng khăn đỏ.
đến ngẩn , cho đến khi cô dâu mỉm nhét tay một phong bao lì xì, khoảnh khắc đó mới hiểu tại Trần Kính bảo đến đây.