Nhưng chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là anh có thể cho tôi một đứa con.
Một đứa con mà tôi hằng mong ước, chỉ thuộc về riêng mình!
Khi đã xác định rõ mục tiêu, tôi bắt đầu kế hoạch "mượn bụng sinh con" của mình.
Tôi kìm nén tính tình nóng nảy của mình, đối xử dịu dàng và ân cần với anh ấy.
Nhân lúc anh ấy bị hạn chế về thị lực, tôi cố ý vô tình tiếp xúc thân thể với anh.
Ban đầu, Bùi Tễ Châu khá kín đáo và rụt rè, ngay cả một cái chạm nhẹ vào tay cũng làm mặt anh ấy đỏ bừng.
Nhưng kể từ đêm ý loạn tình mê ấy, mọi chuyện sau đó đều vượt khỏi tầm kiểm soát.
Có lúc tôi cũng không rõ, là do tôi diễn quá sâu, hay thực sự có tình cảm với anh ấy.
Dù sao thì, những ngày tháng bên cạnh anh ấy, tôi cũng khá hạnh phúc.
Giờ đây, khi đã đạt được kết quả mong muốn, mối quan hệ của chúng tôi cũng nên chấm dứt.
Sau bữa tối, Bùi Tễ Châu thuần thục xếp bát đĩa vào máy rửa bát.
Rồi anh ấy bắt đầu dò dẫm rửa trái cây.
Dù mắt không tiện, nhưng sau hơn nửa năm sống trong căn nhà này, mức độ quen thuộc của anh còn không kém gì tôi.
Tôi bận rộn với sự nghiệp, thường xuyên làm việc không có giờ giấc, nên bữa ăn chủ yếu nhờ vào đồ ăn ngoài. Chỉ khi ở cùng Bùi Tễ Châu, tôi mới có chút cảm giác "sống một cuộc đời" đúng nghĩa.
Nhìn anh cẩn thận đặt gọn gàng bát đĩa rồi bày trái cây ra bàn, tiện tay lau sạch bệ bếp...
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Phải nói thật, người đàn ông này đúng là có tính tự giác của một "ông chồng nội trợ".
Nhưng mà... đàn ông đều là giống loài không thể tin tưởng được!
Tôi cười bảo: "Dù gì cũng là đồ mang về, cần gì phải bày biện ra cho mất công rồi lại phải dọn dẹp?"
Bùi Tễ Châu mỉm cười: "Cuộc sống mà, cũng cần chút cảm giác nghi thức và hương vị đời thường chứ."
Anh bưng đĩa trái cây, chậm rãi bước đến bên tôi rồi ngồi xuống, quen thuộc tìm chỗ tôi ngồi mà đặt một quả anh đào lên môi tôi.
Tôi há miệng ăn, quả anh đào đỏ mọng, tươi ngon, đầy nước và rất ngọt.
Bất chợt, Bùi Tễ Châu nghiêng người tới, nhẹ nhàng cắn môi tôi, nhấm nháp, hương vị chua ngọt của anh đào khiến người ta đắm say.
"Ngọt không?"
"Hả? Rất ngọt..."
Phải công nhận, người đàn ông này đúng là hấp dẫn.
Câu trả lời của tôi như khích lệ Bùi Tễ Châu, anh lại ngậm thêm một quả anh đào rồi áp sát gần gũi tôi.
Cảm giác vòng tay anh siết chặt hơn bên eo, hơi thở dồn dập bên tai khiến tôi bắt đầu hoảng hốt...
Ba tháng đầu cần phải cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối không được để ảnh hưởng đến đứa con của tôi!
Tôi vội đẩy anh ra: "Chuyện đó... em... không được đâu!"
"Tuệ Tuệ, em không thích anh gần gũi em sao?"
"Không phải. Chỉ là... hôm nay em không được khỏe, không muốn..."
"Được rồi."
Bùi Tễ Châu hai mắt vô thần, nhưng trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-muon-dinh-dang-den-dan-ong-toi-lua-mot-nguoi-dan-ong-mu-roi-om-bung-chay-tron/chuong-2.html.]
Nhìn anh ngồi yên lặng nghe radio, tôi chẳng biết nói gì.
Bùi Tễ Châu vốn có tính cách hơi lạnh lùng.
Trước đó, để mang thai, tôi đã cố hết sức quyến rũ anh.
Thế mà mới chỉ hơn nửa năm, người đàn ông từng đỏ mặt khi chạm tay giờ đây, sau khi "bóc tem", lại biến thành con sói đói không bao giờ no.
Đúng là đàn ông là loài thay đổi khôn lường.
Nhưng giờ tôi đã mang thai, anh cũng chẳng còn giá trị gì nữa.
Tôi chỉnh lại quần áo bị anh làm xộc xệch, trong đầu chỉ nghĩ cách làm sao để cắt đứt với Bùi Tễ Châu.
Tôi không biết nhiều về quá khứ của anh, cũng không rõ gia đình anh ở đâu. Hiện tại anh còn đang bị mù, nếu bỏ rơi anh thì quả là quá tàn nhẫn.
Nhưng tôi, Chúc Vân Tuệ, từ nhỏ đã biết rõ mình muốn gì, không bao giờ dễ dàng thỏa hiệp chỉ vì vài lời ngọt ngào hay chút thiện cảm mỏng manh kia.
Tôi vô thức sờ cái bụng vẫn còn phẳng lì của mình.
Tôi một lần nữa nhắc nhở bản thân: giữa tôi và người đàn ông này, mọi chuyện nên chấm dứt rồi.
"Tuệ Tuệ, anh thấy mắt mình có chút lạ."
"Lạ thế nào?"
"Sáng nay thức dậy hình như thấy được ánh sáng trắng mờ mờ, nhưng nhìn không rõ, một lúc sau lại không thấy nữa..."
"Nhưng như thế có phải là có hy vọng hồi phục thị lực không?"
"Có lẽ vậy."
Tôi suy nghĩ một lát, có lẽ đây là một cơ hội.
"Thế này đi, sáng mai em đưa anh đến bệnh viện kiểm tra nhé."
Bùi Tễ Châu nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Đi kiểm tra cũng tốt, nếu có thể nhìn thấy, người đầu tiên anh muốn thấy chính là em, Tuệ Tuệ."
Bùi Tễ Châu vuốt ve má tôi đầy lưu luyến, từ trán, sống mũi, rồi đến môi, cằm, rồi cuối cùng là tai.
Dù đôi mắt anh vẫn ảm đạm như mọi khi, nhưng tôi lại cảm nhận được trong giây phút ấy, ánh mắt anh chan chứa tình yêu sâu đậm.
Tôi âm thầm véo đùi mình.
Chúc Vân Tuệ, đừng để bị sắc đẹp mê hoặc, có được rồi là đủ!
Thứ tôi muốn, chỉ là đứa con.
Sáng hôm sau, tôi dẫn Bùi Tễ Châu đến bệnh viện kiểm tra.
Kết quả cho thấy đây đúng là dấu hiệu trước khi hồi phục thị lực, chỉ cần làm một ca tiểu phẫu là anh có thể nhìn thấy lại bình thường.
Nghe tin này, tôi thực sự vui mừng từ tận đáy lòng.
Nếu anh có thể nhìn thấy, ít nhất sẽ có khả năng tự lập hơn, như vậy khi tôi bỏ rơi anh, gánh nặng tâm lý của tôi cũng nhẹ bớt.
Liên tưởng đến kế hoạch "chạy trốn" của mình, tôi cảm thấy thật "hoàn hảo".
"Anh yêu, khi ra khỏi phòng mổ, anh sẽ nhìn thấy em rồi!"
"Tốt quá rồi, Tuệ Tuệ! Anh đã tưởng tượng dung mạo của em hàng ngàn lần trong đầu, cuối cùng cũng có thể tự mình nhìn thấy rồi!"
Bùi Tễ Châu ôm chặt lấy tôi.
Sự phấn khích của anh hòa lẫn với nỗi lo lắng kỳ lạ trong lòng tôi. Được ôm trong vòng tay ấm áp ấy, tôi lại thấy nghẹt thở.
Hôm đó, tôi giúp anh làm thủ tục nhập viện, đặt lịch phẫu thuật và kiên nhẫn chăm sóc anh thêm vài ngày.