Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/qXel6Vjon
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhờ sự giúp đỡ của hệ thống, Thẩm Từ cuối cùng cũng giữ được tính mạng. Anh hôn mê suốt ba ngày, tôi ở sát bên cạnh, không rời một bước. Thời gian của tôi đã không còn nhiều nữa. Tôi muốn dành toàn bộ số thời gian ấy cho Thẩm Từ. Hệ thống có chút không cam lòng nói với tôi:
-Bây giờ anh ta yêu cô như thế, lại thêm cả ân cứu mạng này, hoàn thành nhiệm vụ dễ như chơi mà. Chẳng lẽ cô thật sự muốn c.h.ế.t ở đây sao?
Tôi trở tay tắt hệ thống đi, sau đó tiếp tục ngây ngốc nhìn Thẩm Từ đang nằm trên giường.
Chẳng ai muốn c.h.ế.t cả, và tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng nếu tôi làm như vậy thì tôi có khác gì những người công lược trước? Đây là vấn đề về nguyên tắc. Đối với kẻ cứng đầu như tôi, khi đã nhận định thứ gì thì tới c.h.ế.t cũng không chịu quay đầu.
Tôi không muốn lợi dụng tình cảm của Thẩm Từ, cũng không muốn anh mất đi khí vận vì tôi. Rõ ràng anh mang đại khí vận trong người, vậy mà còn suýt thì c.h.ế.t trong bão tuyết. Nếu khí vận hao hụt, chẳng phải anh sẽ càng nguy hiểm hơn sao?
Tôi muốn Thẩm Từ được sống, sống thật hạnh phúc. Anh xứng đáng được như thế.
Ba ngày sau, Thẩm Từ cuối cùng cũng tỉnh lại. Tôi ôm lấy anh, khóc như mưa. Anh yếu ớt ôm lấy tay tôi, mỉm cười nói:
-Đừng lo, anh vẫn ổn mà.
Tôi cười trong nước mắt, hôn nhẹ lên trán anh. Anh là người đàn ông đầu tiên tôi yêu, và cũng là người cuối cùng. Cho dù phải đánh đổi cả tính mạng, tôi mãi mãi sẽ không phản bội tình yêu này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-lam-nguoi-cong-luoc/chuong-8.html.]
Sau khi Thẩm Từ khỏe lại, chúng tôi kết thúc sớm tuần trăng mật của mình, mau chóng về nước. Hai con người trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt có thể nói là dính nhau như sam. Để được ở bên nhau nhiều hơn, tôi đã đến làm việc ở công ty anh với danh nghĩa trợ lý cá nhân. Vốn tôi định giữ bí mật thân phận của mình, nhưng ngay ngày đầu đến công ty, anh đã ở trước mặt tất cả nhân viên nắm tay tôi tuyên bố:
-Đây là vợ tôi.
Các nhân viên dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Thẩm Từ.
Cây cột sắt mà cũng ra hoa rồi sao? Phu nhân rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Ban đầu tôi còn lo nhân viên công ty sẽ bàn tán ra vào, nhưng ai ngờ họ lại vô cùng chào đón tôi, hễ thấy tôi là cười đến híp cả mắt lại. Trợ lý Trần Tín nói:
-Phu nhân, từ ngày ngài đến công ty, tâm trạng của sếp tốt hẳn lên. Bọn tôi cũng hiếm khi bị mắng nữa! Ngài thật sự là vị thần cứu tinh của chúng tôi mà!
Tôi nghe thế ngượng ngùng gãi đầu cười.
Công việc của tôi ở công ty không có gì đáng nói, chủ yếu là chạy việc vặt cho Thẩm Từ, bắt anh ăn uống và tan làm đúng giờ. Ngày nghỉ thì cùng nhau đi dạo phố, mua sắm, đôi lúc còn đi du lịch. Mỗi ngày trôi qua đều vô cùng hạnh phúc.
Thời gian một tuần cuối cùng, hệ thống cứ lải nhải hối thúc tôi hoàn thành nhiệm vụ liên tục. Tôi phiền đến mức tắt nó liên tục. Chẳng còn bao nhiêu thời gian rồi mà nó còn chưa hết hi vọng nữa.