Tôi nhìn về phía Thẩm Từ, anh ta đang thuần thục ứng phó đám cáo già thành tinh kia. Giỏi thật đấy, chẳng trách lại bị chọn làm đối tượng để công…
Đầu óc tôi chợt khựng lại, cảm giác hình như mình đã bỏ qua thứ gì đó. Tôi trực tiếp hỏi hệ thống trong đầu:
-Hệ thống, vì sao lại chọn Thẩm Từ làm mục tiêu công lược? Nếu công lược thành công, mày sẽ được lợi ích gì từ đó?
-Thẩm Từ là người có đại khí vận. Công lược anh ta thành công thì cả tôi và cô đều sẽ thu được một phần khí vận. Tôi có thể dùng khí vận đó để thăng cấp và chuyển hóa thành phần thưởng cho cô.
-Khí vận đó được lấy từ Thẩm Từ sao?
-Đúng vậy. Cô yên tâm, chỉ lấy một ít, sẽ không ảnh hưởng mấy đến anh ta. Nhiều lắm là khiến anh ta gặp chút rắc rối nhỏ mà thôi.
Hệ thống không giấu diếm gì mà nói hết ra như vậy có lẽ là để kích thích tinh thần chiến đấu của tôi. Nhưng điều đó chỉ khiến tôi càng bực mình hơn, không thèm nể nang gì mà chửi ầm lên.
-Đám hệ thống bọn mày bị điên à! Bọn mày có biết tôn trọng người khác không đấy! Thẩm Từ đã làm gì nên tội? Chỉ vì bản thân anh ta có đại khí vận nên phải bị bọn mày chọn lấy để cướp khí vận sao?
-Bọn mày phái người đến công lược anh ta, khiến cho anh ta yêu say đắm rồi bỏ đi, tiện thể cướp luôn khí vận của anh ta. Mẹ nó, một đám vô liêm sỉ!
Hệ thống im lặng không đáp, tôi lại chửi càng hăng. Một lúc sau, nó mới nhẹ nhàng ném xuống một câu:
-Ba mẹ cô nhớ cô lắm đấy.
Nghe được câu này, tôi suýt chút thì sụp đổ. Tôi có thể không quan tâm tính mạng mình, nhưng không thể bỏ mặc ba mẹ tôi. Bọn họ vất vả nuôi tôi khôn lớn, tôi không thể để họ chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh được.
Nắm tay tôi dần siết chặt.
Liều một phen đi.
Tối hôm đó, tôi dựa vào địa chỉ do hệ thống cung cấp tìm đến biệt thự riêng của Thẩm Từ. Tôi hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí bấm chuông. Hệ thống trong đầu tôi liên tục càm ràm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-lam-nguoi-cong-luoc/chuong-3.html.]
-Chả hiểu nổi cô định làm gì nữa. Hai người còn chưa gặp nhau đâu đấy! Mò tới tận nhà riêng thế này, cẩn thận bị ghét thì nguy to!
-Câm miệng lại đi! Tao làm gì mặc xác tao! Mày đừng có xen vào!
Rất nhanh, Thẩm Từ đã mở cửa. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt lạnh nhạt hỏi:
-Cô là ai? Tìm tôi có việc gì?
-Rất vui được gặp ngài, ngài Thẩm. Tôi là Ôn Noãn. Tôi có chút chuyện muốn nói riêng với anh. Nếu được thì chúng ta vào nhà nói nhé?
Thẩm Từ nhìn tôi với ánh mắt dò xét, sau đó nghiêng người để tôi vào trong. Anh ta còn rất lịch sự bưng ra cho tôi một ly nước, sau đó ngồi xuống phía đối diện. Tôi không uống nước, nhìn thẳng vào anh ta, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất nói:
-Ngài Thẩm, chuyện tôi sắp nói có lẽ rất khó tin, nhưng tôi hi vọng ngài có thể cân nhắc một chút. Trong đầu tôi có một thứ gọi là hệ thống, nó đưa tôi đến thế giới này để công lược ngài. Nếu tôi công lược ngài thành công thì tôi có thể trở về thế giới ban đầu, nó sẽ chữa khỏi cơ thể đang hấp hối của tôi, đồng thời còn cho tôi một khoản tiền lớn.
Thẩm Từ khá dửng dưng trước những gì tôi nói, nhưng hệ thống thì sắp phát điên rồi. Nó gào thét cuồng loạn trong đầu tôi. Ngay sau đó, một cơn đau khủng khiếp lan tỏa khắp cơ thể, khiến người tôi khẽ run lên, nhưng tôi đã cắn răng và chịu được.
-Lần này chỉ là cảnh cáo! Nếu cô còn tiếp tục nói lung tung, tôi sẽ không nương tay nữa đâu!
Tôi ở trong lòng giơ lên một ngón giữa với hệ thống, nghiến răng nói tiếp:
-Ngài Thẩm, hệ thống nói với tôi nếu công lược thành công, nó sẽ lấy đi một ít khí vận của ngài để chuyển đổi thành phần thưởng cho tôi. Tôi biết chuyện này đối với ngài rất bất công, nhưng tôi sẽ cố hết sức bù đắp. Lúc trước hệ thống đã nói với tôi rất nhiều thông tin trong tương lai. Nếu ngài đồng ý giúp tôi, tôi sẽ nói cho ngài những thông tin đó, giúp ngài kiếm được nhiều tiền hơn, bù đắp lại phần khí vận ngài mất đi.
Một cơn đau còn khủng khiếp hơn lần trước lan tỏa khắp cơ thể. Tôi đau đến mức mặt mày trắng bệch, mồ hôi túa ra như tắm, nhưng vẫn cứng đầu cắn răng không kêu một tiếng. Hệ thống liên tục phát ra âm thanh cảnh báo trong đầu, tôi vẫn vờ như không nghe thấy. Cuối cùng nó tức đến không chịu được, gào lên trong đầu tôi:
-Cô giỏi lắm, dám chơi trò cứng đầu với tôi à! Tôi sẽ chống mắt lên xem cô c.h.ế.t thế nào!
-Chỉ là c.h.ế.t thôi, có gì đâu. Tao còn phải cảm ơn mày đã kéo tao đến đây, giúp tao sống thêm được một chút, còn được hưởng thụ cảm giác làm tiểu thư nhà giàu. - Tôi dửng dưng đáp.