Không làm người công lược - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-24 12:55:34
Lượt xem: 6
Lần nữa mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trong một căn phòng sang trọng. Hệ thống cũng mau chóng nói cho tôi tôi thông tin về thân phận hiện tại, nội dung cốt truyện và người cần công lược. Thân phận bây giờ của tôi là Ôn Noãn, thiên kim tiểu thư của nhà họ Ôn, năm nay vừa tròn 20. Hệ thống nói nhà họ Ôn tình thân lạnh nhạt, trong nhà không ai hiểu ai, như vậy sẽ giảm tỉ lệ có người phát hiện sự khác thường của tôi.
Tôi không để ý đến mấy chuyện đó, chỉ hỏi một câu:
-Vậy Ôn Noãn thật sự đâu rồi?
-Chết rồi. - Hệ thống thở dài đáp. - Không phải tôi làm. Cô ấy bị trầm cảm rất nhiều năm, người trong nhà không ai phát hiện. Ngày hôm qua là sinh nhật cô ấy, có lẽ là đã đến giới hạn, uống thuốc ngủ tự sát rồi.
Tôi nhìn về phía tủ đầu giường, quả nhiên phát hiện một lọ thuốc ngủ đã mở. Cô ấy hẳn là đã chịu rất nhiều đau đớn, không thì đã không đi đến bước đường này.
-An nghỉ nhé, Ôn Noãn. - Tôi nhẹ giọng nỉ non. - Hi vọng kiếp sau cô sẽ có được cuộc đời mà cô muốn.
Nhờ sự giúp đỡ của hệ thống, tôi mau chóng tiếp nhận tất cả ký ức của Ôn Noãn và thông tin về đối tượng công lược. Người đàn ông trên hình ảnh hệ thống cho tôi xem thật sự rất đẹp, là vẻ đẹp có thể khiến cả đàn ông lẫn phụ nữ phát cuồng. Anh ta tên Thẩm Từ, năm nay mới 26 tuổi, nhưng đã là chủ tịch của tập toàn Phi Thiên lớn nhất nhìn toàn quốc.
-Đây là đối tượng công lược của cô. Trong ba năm tới, nếu không công lược anh ta thành công, cô sẽ chết. Tính cách của anh ta rất lạnh lùng và khó gần, cô phải cố mà nghĩ cách đi! Tôi sẽ gửi cô bản tổng kết nguyên nhân thất bại của những người trước, cô xem có thể tham khảo được gì không.
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã biết, nhưng thực chất lại không mấy quan tâm. Dù sao tôi cũng không định công lược anh ta.
Lương tâm của tôi còn chưa bị chó ăn. Lừa dối tình cảm của người khác, tôi không làm được.
Cái bụng đột nhiên kêu lên ọc ọc nhắc tôi cần phải nạp thêm năng lượng rồi. Tôi dựa theo trí nhớ đi xuống lầu. Bà Vương, bảo mẫu của tôi đang ngồi vắt chân trên ghế sofa xem ti vi. Vừa trông thấy tôi bà ta liền mở miệng than trách:
-Tiểu thư, cô dậy trễ như vậy, đồ ăn sáng đã nguội hết rồi. Tôi có để cho cô một ít trong bếp, cô tự vào hâm ăn đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-lam-nguoi-cong-luoc/chuong-1.html.]
Tôi tiến vào bếp, nhìn đống đồ ăn thừa bừa bãi trên bàn, tức đến mức bật cười. Không chút do dự, tôi gọi bà Vương vào bếp rồi nói:
-Thu dọn đồ đạc đi, bà bị đuổi.
Nét mặt bà Vương xám ngắt, lập tức to tiếng kêu la:
-Tại sao lại đuổi tôi? Tôi đã làm gì sai? Cô không thể vô lý như vậy được!
Nhà họ Ôn trả lương cho người giúp việc rất cao, tất nhiên bà ta không muốn mất đi công việc béo bở này. Một nữ hầu gần đó nghe thấy tiếng kêu liền chạy đến, chưa cần biết chuyện gì đã chụp một cái nồi to tướng lên đầu tôi.
-Tiểu thư, cô đang làm gì vậy? Bà Vương thường ngày chăm sóc cô rất vất vả rồi, sao cô còn bắt nạt bà ấy! Cô cứ gây sự vô lý như vậy chẳng trách ông bà chủ không thích cô.
Tôi nhìn chiếc vòng trên cổ tay của nữ hầu, ánh mắt ngày càng lạnh lùng. Cái vòng tay đó là quà sinh nhật Ôn Noãn tự mua cho mình, nhưng nữ hầu này lại tự tiện mở gói hàng được giao rồi lấy dùng luôn. Đúng là không biết xấu hổ.
-Vòng tay của tôi đeo thích nhỉ? Thứ trộm cắp cũng dám lên giọng với tôi sao?
Nữ hầu lập tức rụt tay ra sau, sau đó lại cảm thấy như vậy quá mất mặt liền quát lớn:
-Tiểu thư, cái vòng này cô đeo không hợp, tôi không muốn lãng phí nên mới đeo giúp thôi. Cô keo kiệt như vậy sao xứng là tiểu thư của nhà họ Ôn! Thiếu gia từng nói ghét nhất là sự chi li tính toán này của cô!
Thật ghê tởm. Ôn Noãn sao có thể chịu đựng được vậy?
Nếu nguyên nhân chính khiến Ôn Noãn bị trầm cảm là sự lạnh nhạt, thiếu thốn tình thương từ cha mẹ thì nguyên nhân phụ chắc chắn là do đám người hầu này. Bọn họ chê bai, hạ thấp, thao túng tâm lý cô ấy từ nhỏ, để cô ấy trở nên nhạy cảm và tự ti. Rồi khi đã đạt đến giới hạn, cô ấy đã lựa chọn buông tay, rời khỏi thế gian này.