Đám đông từ từ tản ra, Lộ Ngạn vẫy tay chào lên sân khấu, âm nhạc tiếp tục, anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, dựa vào lưng ghế sofa, thở dài một hơi.
"Những lời em nói hôm đó, anh về nghĩ lại rồi, đúng là như vậy thật."
"Những năm chúng ta ở bên nhau em chưa bao giờ có lỗi với anh, em đã hy sinh rất nhiều cho anh, ngược lại anh luôn làm tổn thương em, em muốn rời khỏi anh anh cũng hiểu được."
Vẻ mặt anh ta có chút ngưng trệ, dường như có những lời rất không muốn nói nhưng lại không thể không nói, mang theo sự vụng về thô ráp.
"Cái đó, nếu như sau này anh sẽ sửa đổi, anh sẽ đối tốt với em, cũng sẽ không qua lại với những người phụ nữ khác nữa, em có thể—"
Dường như nhớ tới lời thề tuyệt đối không ăn năn cỏ cũ hôm đó, mặt anh ta đỏ lên, trông như thể đã hạ quyết tâm:
"Có thể quay lại với anh không?"
"Xin lỗi, trước đây đều là anh không tốt!"
Tôi kinh ngạc nhìn Lộ Ngạn, còn tưởng rằng anh ta bị ai đó nhập vào rồi.
Lộ Ngạn luôn cao cao tại thượng, dùng cằm hếch lên nhìn tôi mà cũng có ngày biết xin lỗi, còn chủ động cầu xin tôi quay lại.
"Ai bày cho anh cái trò này vậy?" Tôi biết rõ đây tuyệt đối không phải là phong cách hành sự của anh ta, chắc chắn có người đứng sau bày mưu tính kế cho anh ta.
Lộ Ngạn mím môi: "… Mấy thằng anh em của anh, sau khi chia tay với em bọn nó đều nói bình thường anh làm quá đáng lắm, nói muốn theo đuổi lại vợ thì không thể sĩ diện hão—"
Nói đến đây lòng tự trọng của anh ta dường như đã đạt đến cực hạn:
"Cho nên em có muốn quay lại với anh không?"
"Điều kiện của anh tốt hơn mấy đối tượng xem mắt kia của em nhiều, em từng yêu anh rồi, giờ nhìn bọn họ chắc cũng thấy chướng mắt đúng không? Còn cả ông chủ của em hôm đó nữa, vừa nhìn đã biết là loại tinh anh khô khan, cả ngày chỉ biết nói chuyện công việc với em, chúng ta đã quen nhau ba năm rồi, chúng ta mới là phù hợp nhất."
Tôi hỏi không liên quan: "Anh làm cách nào để ông chủ quán bar đồng ý cho anh bày trò này vậy?"
Lộ Ngạn cong môi: "Anh mua lại cái quán bar này của ông ta rồi, bây giờ anh là ông chủ của quán bar này."
"Em thích quán bar này sao? Thích thì anh tặng em."
"Không cần đâu." Tôi uống cạn ly rượu cuối cùng trong cốc, cầm túi đứng dậy.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Cảm ơn ý tốt của anh, bài hát rất hay, nhưng chuyện quay lại thì thôi vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/khong-lam-liem-cau-nua/chuong-11.html.]
Không khí ngưng đọng lại, Lộ Ngạn mím chặt môi, mặt không cảm xúc nhìn tôi.
"Tại sao?"
Lộ Ngạn có một đôi mắt hoa đào rất đẹp, dù lúc không vui đôi mắt ấy cũng luôn rạng rỡ, ngập tràn ánh nước, hiếm khi thấy anh ta có vẻ mặt lạnh lùng như vậy.
"Bởi vì," tôi cười, "Tôi chưa bao giờ ăn lại cỏ cũ mà."
8
Để tránh khỏi sự dây dưa của Lộ Ngạn, tôi tự nguyện nhận một công việc đi công tác, đi xa một tuần.
Dự án này đã bàn bạc gần xong rồi, buổi tối cùng nhau ăn cơm, một vị lãnh đạo cấp cao của công ty đối tác cứ nhìn tôi với ánh mắt khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
"Tiểu Chu này, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
Người đàn ông trung niên hói đầu bụng phệ không ngừng hỏi tôi.
Tôi cố nén sự khó chịu:
"27 ạ."
"Vẫn chưa có đối tượng à, có phải là chỉ mải mê sự nghiệp quá không?" Gã vừa cười hề hề vừa xích lại gần tôi, còn muốn xem tướng tay cho tôi, bị tôi qua loa cho qua.
Trước đây tôi cũng từng gặp không ít kiểu người này, chính là cảm thấy con gái trẻ tuổi sẽ vì dự án hợp tác mà nhẫn nhịn chịu đựng, nhân cơ hội sàm sỡ, trong lòng tôi bực bội, nhưng lần hợp tác này dự án không nhỏ, tôi vẫn chỉ có thể nhẫn nhịn.
Điện thoại di động vang lên, là Cố Thịnh gọi đến.
"Đang ăn cơm đấy à?" Anh ấy nghe thấy tiếng đàn ông ồn ào bên này, "Sao ồn ào thế, tôi nhắn tin cho lãnh đạo của các cô rồi, nếu cô ăn no rồi thì về đi."
Tôi cũng không muốn ở lại thêm nữa, nhưng không ngờ lần này người này tửu lượng quá kém, uống vài chén đã bắt đầu nổi điên, cứ túm lấy tôi nói chuyện.
"Con gái có chí tiến thủ là tốt, nhưng đôi khi chỉ dựa vào cố gắng không thôi là không được đâu, trên đời này có rất nhiều đường tắt để đi mà, công ty tôi còn mấy dự án nữa, lát nữa đến phòng tôi nói chuyện nhé…"
Gã đưa cho tôi tấm thẻ phòng, tôi bị mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi đến mức nín thở, đẩy tấm thẻ phòng trở lại:
"Trương tổng, chuyện dự án tôi chỉ là người tham gia, ngài có thể tìm lãnh đạo của chúng tôi để bàn bạc."