Chương 8:
Cả phòng họp lặng ngắt!
Không ai thêm câu nào, tất cả đều sững sờ của Trương Diễm Lệ.
Mẹ che mặt, khẽ chửi một tiếng.
Bà vốn ít khi để lộ chuyện con ruột, sợ bàn tán khó chịu. Ai ngờ cái bà đầu óc đơn giản toạc .
Phụ cãi với Trương Diễm Lệ phản ứng đầu tiên, ngờ vực hỏi:
“Chị em ruột là ? Khương Ngọc với Lục Nam là chị em ruột ?”
Trương Diễm Lệ lúc cũng sững , nhưng để gỡ gạc cho “IQ” của Khương Ngọc, bà đành cứng đầu tiếp:
“Thì hồi đó sinh đôi, nhưng nhà nghèo quá nuôi nổi, nên đành gửi Nam Nam . Sau điều kiện khá hơn, đón con về thì Ngô Hiểu Hoa với nhà nó chịu, ôm con trả! Chứ chúng cần con!”
Trong phụ là bà con hàng xóm cũ của chúng , ít nhiều chuyện xưa, liền bật :
“Chuyện . Năm đó vì sinh con trai nên đem con gái bán , lấy ba ngàn tệ của . Mà đó là ba ngàn cách đây gần hai chục năm đấy!”
“Sau sinh mãi con trai, thấy con gái tiền đồ mới ôm ba ngàn đòi con.”
“Không chứ…” vị phụ nheo mắt châm chọc:
“Chị tưởng thiên hạ ngu hết ? Tính toán kiểu , chắc ở bên Mỹ cũng thấy tiếng lạch cạch từ bàn tính của chị đấy!”
Trương Diễm Lệ vẫn chịu thua:
“ đây thèm cái con vô ơn đó! Con gái Khương Ngọc cũng là thiên tài, mấy thích thì cứ giữ lấy con nhỏ Nam Nam !”
“Được ! Các phụ xuống, chúng bắt đầu họp phụ .”
Giáo viên chủ nhiệm lên tiếng cắt ngang, cả lớp im bặt.
Trương Diễm Lệ hừ một tiếng, xuống chỗ, ánh mắt đầy mong đợi về phía thầy.
giáo viên chủ nhiệm mở miệng chỉ khen :
“Bạn Lục Nam Nam nhất khối, hơn thứ hai tận ba mươi điểm. Mong phụ của em Nam Nam tiếp tục phối hợp nhắc nhở, cũng hy vọng các bạn khác học tập tinh thần của bạn Nam Nam.”
Trương Diễm Lệ chờ trái chờ vẫn chẳng câu khen nào, bèn nóng nảy chen lời:
“Thầy Lâm! Con gái Khương Ngọc cũng nhất, thầy thiên vị nhé!”
Chủ nhiệm cau mày, liếc bà :
“Phụ của em Khương Ngọc, điểm của em vấn đề. Hôm thi thử còn hạng bét, hạng nhất. Trẻ con lòng hư vinh chúng hiểu, nhưng thể dùng mánh khóe để nâng điểm. Làm cha , cũng cần nghiêm túc quản dạy con cái.”
“Ý thầy là gì?!” Trương Diễm Lệ đập bàn, chỉ thẳng giáo viên:
“Thầy con gái gian lận ? Có bằng chứng ? cho thầy , con gái vốn là thiên tài, chỉ chịu học thôi, giờ học qua loa cũng đủ nhất !”
Người lớn cũng tự lừa lừa , giáo viên cũng thêm vô ích, đành gượng gạo khen Khương Ngọc một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-cung-huyet-thong/chuong-8.html.]
Trương Diễm Lệ lập tức đắc ý xuống, còn cố tình liếc một cái.
…
Những chuyện lúc đầu cũng chẳng mấy bận tâm. Vì nghĩ dù gian lận kiểu gì cũng thể kéo dài mãi .
thật ngờ, cô thể thật sự nào thi cũng cao điểm.
Thời gian trôi , dần tin thành tích của cô . Ngay cả cũng bắt đầu nghĩ, dù cũng là chị em sinh đôi, Khương Ngọc đúng là thiên bẩm thông minh, học một hiểu mười.
Thái độ của thầy cô đối với Khương Ngọc cũng dần dần đổi, ngày càng niềm nở. Các phụ cũng bắt đầu chấp nhận Trương Diễm Lệ, mỗi họp phụ đều hỏi bà xem Khương Ngọc thế nào để tiến bộ nhanh như .
Trương Diễm Lệ nào cũng vẻ kiên nhẫn:
“Con bé căn bản chẳng học hành gì cả. Vừa về nhà chơi, nó mấy thứ đơn giản quá, chẳng cần học .”
Mấy phụ mà hậm hực, nhưng cũng chẳng dám gì.
Dù thì thành tích của Khương Ngọc đúng là vọt lên thật, ai dám đắc tội với Trương Diễm Lệ chứ.
Những ngày , Trương Diễm Lệ quả là “cá chép hóa rồng”, đường cũng hất cằm ngang ngược. Mỗi thấy , bà châm chọc:
“Cướp con khác về thì tưởng ghê gớm lắm ? Cùng lắm cũng chỉ là loại hàng thôi, con gái mới là thiên tài thật sự!”
Mẹ vốn khinh thường cái kiểu hợm hĩnh đó, nhưng nào cũng tức điên, về nhà tâm trạng sa sút rõ rệt.
Ba thì thoáng hơn:
“Hai đứa vốn là chị em sinh đôi, gì chuyện một đứa thông minh một đứa ngu dốt. Nó khai sáng cũng là chuyện bình thường thôi. Em , tính hiếu thắng quá nặng, cứ hơn một bậc.”
Mẹ bực bội:
“Em hiếu thắng chỗ nào? Em chỉ là chịu nổi cái kiểu vênh váo của bà ! Chẳng điểm nhất thôi , con luôn hạng nhất suốt hơn mười năm nay đấy thôi!”
Ba chỉ lắc đầu:
“Em thật là…”
Rồi ba nghiêm giọng:
“ mà cứ thấy, cho dù là thiên tài thì cũng quá trình học tập. Sao thể mới đây còn đội sổ, đầy một tháng nhất. Anh thấy chắc chắn vấn đề.”
Mẹ gật đầu:
“, cứ chờ xem. Em cũng coi thử đến khi thi đại học cô sẽ !”
Nhà họ Khương từ đó nhắc đến chuyện đòi về nữa. Địa vị của Khương Ngọc trong nhà tăng vọt, , ai cũng cưng cô như trứng mỏng.
Cô thì vẫn thường xuyên tới gây sự với .
Mỗi thấy học bài, cô nhạo:
“Thiên tài thì cần học, mà mày cũng xứng tự xưng thiên tài ?”
ngẩng đầu, bình tĩnh cô :
“Thứ nhất, bao giờ là thiên tài.”