thích Chu Giác Nguyên ?
Hình như là .
mong chờ mỗi gặp .
Mỗi ngày ở bên đều thấy vui vẻ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khi ở bên, nhớ đến .
Trong từng hồi tưởng, dần dần xác định rõ tâm ý của , nghĩ, thật sự thích .
Cậu cũng là một đáng trân trọng, luôn nhớ từng câu , dù chỉ buột miệng bảo thèm một loại bánh nào đó, cũng sẽ lập tức mua về.
Cậu nhớ rõ khẩu vị của , đưa ăn ở những quán mà thích nhất.
Vào sinh nhật , sẽ chọn món quà tinh tế đắt tiền, còn dẫn biển thả pháo hoa.
Không giống Hạ Kiêu Lâm.
Mấy năm nay sinh nhật của hiếm khi nhớ, thường là nhắc mới bù cho một món quà.
Quà cũng đắt, nhưng là mua đại, tiện tay chọn luôn.
Thậm chí hai năm tặng cùng một chiếc dây chuyền giống hệt .
Có lẽ Chu Giác Nguyên là khác biệt.
đang nghĩ thì chuông cửa bỗng vang lên.
tưởng là Chu Giác Nguyên , nhảy xuống ghế sofa chạy thật nhanh đến đó, nhịn :
"Không là cho tớ thời gian——"
Hạ Kiêu Lâm đang bên ngoài cửa, áo khoác ngoài cảu còn vương những hạt tuyết đang dần tan, đọng thành giọt nước nhỏ.
Cậu cúi mắt, vui :
"Lục An An, tại đến dự sinh nhật ?"
10
Sắc mặt của trông chẳng khác nào sai điều gì.
hiểu, nên hỏi thẳng:
“Hạ Kiêu Lâm, nhớ nhầm thì rõ ràng , còn tìm gì?”
“Trước chúng cũng từng cãi mà?” Cậu cau mày: “Tại nghiêm túc đến thế?”
thật lâu, bỗng hỏi: “Hạ Kiêu Lâm, trong mắt , rốt cuộc là gì?”
Cậu dường như kịp phản ứng: “Cái gì?”
Nói đến đây , dứt khoát thẳng .
“Hạ Kiêu Lâm, rõ từng thích , đúng ?”
“Cậu thích cái cảm giác mỗi ngày xoay quanh chứ gì? Khi đuổi theo thì khinh thường, bây giờ theo nữa thì tìm đến.”
“Vậy rốt cuộc là chậm chạp mới phát hiện thích , chỉ là thấy thiếu một con ‘chó liếm’ như thì quen?”
khẽ : “Hạ Kiêu Lâm, cũng sẽ mệt. Ngần năm, chẳng bao giờ chịu cho một câu trả lời, chỉ dùng danh nghĩa bạn bè để hưởng thụ những gì dành cho yêu. chấp nhận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-con-yeu/7.html.]
Mọi đều là trưởng thành, cần giả vờ hồ đồ.
tin Hạ Kiêu Lâm sẽ bỗng nhiên nhận rằng thích . Chẳng qua chỉ hưởng thụ sự quan tâm của , nhưng chịu trách nhiệm, cho nên mới luôn mập mờ giữ trong vòng bạn bè — để , cũng nỡ buông.
Trước , vì thích , nên mới bằng lòng tham gia trò chơi mập mờ đó.
Bây giờ thích nữa, thì đương nhiên thể xé toang lớp giấy cửa sổ, rõ hết chuyện.
Có lẽ vì quá thẳng thắn, gương mặt Hạ Kiêu Lâm thoáng qua một tia mờ mịt.
Cậu mấp máy môi như gì đó, nhưng chẳng thốt lời nào, chỉ sự mờ mịt trong mắt ngày càng đậm hơn.
Tựa như chính cũng hiểu rõ bản đang gì.
“Bạn gái chuẩn sinh nhật cho ,” nắm lấy tay nắm cửa: “ còn đến đó gì, chẳng sẽ gượng gạo . Người nên ở bên đón sinh nhật sẽ nữa. Cậu .”
lâu ban công, mới thấy bóng dáng Hạ Kiêu Lâm xuống lầu.
Cậu xa, chỉ dựa cột đèn bên đường hút thuốc.
Khói trắng gió cuốn , gương mặt chìm màn tuyết dày đặc.
Rất lâu , dụi tắt điếu thuốc thùng rác, cuối cùng ngẩng đầu lên một cái, xoay bỏ .
11
“Cậu thể đừng quấn lấy Hạ Kiêu Lâm nữa ?”
Trước kỳ thi cuối kỳ, Hạ Lâm chặn , cô cắn môi hỏi .
Khuôn mặt đầy vẻ yếu đuối đáng thương, cộng thêm dung mạo xinh , bất cứ đàn ông nào thấy cũng sẽ mềm lòng.
Chỉ đáng tiếc, là phụ nữ.
mặt biểu cảm đáp:
“ hề quấn lấy , đừng vu oan cho .”
Bên cạnh cô bạn bất bình :
“Ai mà chẳng sinh nhật của Hạ Kiêu Lâm, cho Hạ Lâm leo cây để tìm . Uổng công Hạ Lâm chuẩn lâu như thế. Lục An An, cũng thật rẻ mạt, bạn trai của khác mà thơm đến thế ?!”
Nói xong cô còn định lao tới đẩy .
lập tức nắm chặt cổ tay cô :
“ nhắc nữa, hề quấn lấy Hạ Kiêu Lâm. chặn hết cách liên lạc với , là cứ luôn tìm đến . Thay vì đến đây hèn hạ gây sự với , về hỏi thử bạn trai rốt cuộc đang nghĩ gì?”
Nói hất mạnh tay cô , bước lớp học.
……
Khi một cục giấy ném xuống bàn , bạn của Hạ Lâm liền giơ tay lớn tiếng tố cáo gian lận, lúc đó mới phản ứng rằng hôm nay Hạ Lâm vốn chỉ đến cảnh cáo .
Cô vu oan gian lận, khiến thể nghiệp!
theo bản năng về phía camera, nhưng mới sực nhớ camera trong phòng học vẫn hỏng từ lâu, vì thế mới cử thêm một giám thị đến. Thế nhưng hai thầy cô chẳng hề để mắt đến chỗ !
Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, toát mồ hôi lạnh.
Nếu xử phạt gian lận thì sẽ nhận bằng nghiệp, bốn năm đại học coi như uổng phí. Tâm địa của Hạ Lâm thật độc ác!