Không còn yêu em - 3
Cập nhật lúc: 2025-02-11 13:34:13
Lượt xem: 437
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
Cập nhật lúc: 2025-02-11 13:34:13
Lượt xem: 437
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
"Vậy à?"
“Ừ, anh đã xin nghỉ phép rồi.”
Đây là lần đầu tiên anh ta dành thời gian để chúc mừng sinh nhật người khác. Ngày xưa sinh nhật của tôi luôn đợi anh ta tan làm… Quan trọng hơn, anh ta không nhắc gì đến cuộc hẹn của chúng tôi.
Chu Hoài ngồi vào ghế lái, hứng thú giới thiệu với tôi sinh nhật lần này có ý nghĩa như thế nào với Điềm Hân. Còn tôi đắm chìm trong cuộc trốn chạy của chính mình. Dường như mọi thứ xung quanh tôi đều biến thành hư vô. Cho đến khi có ai đó vỗ nhẹ vào vai tôi nhiều lần. Lúc này, giọng Chu Hoài vang lên bên tai tôi: "Niệm Niệm, chúng ta tới rồi."
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
9
Điềm Hân tổ chức bữa tiệc trong một trang viên sang trọng và mời rất nhiều bạn bè, hầu hết trong số họ đều có khoảng thời gian vui vẻ với cô ta.
Khi thấy tôi đến, cô ta đã đối xử với tôi bằng mọi cách có thể trước mặt mọi người và giới thiệu với những người bạn khác: “Đây là người chị tốt nhất của tôi”.
Cô ta còn đưa tôi đi nếm thử nhiều món ngon khác nhau, cư xử như chị em thân thiết. Tôi thực sự không thể chịu nổi thói đạo đức giả của cô ta nên đã kéo cô ta vào một góc.
"Cô không cần phải làm như vậy."
Điềm Hân giơ tay khoe với tôi: “Chị thấy chiếc vòng tay của tôi có đẹp không?”
Tôi lặng lẽ nhìn cô ta.
Chiếc vòng tay ngọc bích trong suốt đeo trên cánh tay mảnh khảnh mang đến cho người ta cảm giác thanh nhã vô hạn.
Cô lại mỉm cười ngọt ngào: “Chị còn nhớ vụ cá cược của chúng ta chứ?”
"Nhớ."
"Vậy chị... thừa nhận chị thua chưa?"
Lòng tôi chợt trở nên cay đắng, tôi mím môi không nói được lời nào.
"Nhưng đối với tôi, điều này là không đủ."
"Cô muốn gì?"
Điềm Hân cười hắc hắc, ánh mắt khinh thường. Cô ta tháo chiếc vòng tay ra khỏi tay mình, cẩn thận cân nhắc: “Là một chiếc vòng tay tốt, dùng nó để tiễn chị đi cũng không đáng tiếc.”
Một âm thanh lớn đột ngột vang lên trong đại sảnh, đám đông ồn ào nhất thời im lặng. Những vị khách quay đầu lại nhìn chúng tôi. Chiếc vòng tay bị vỡ thành nhiều mảnh và nằm rải rác trên mặt đất.
Điềm Hân ngã xuống đất, vẻ mặt bi thương, tủi thân kêu lên: “Chị!!!”
Một mảnh vụn bay vào cứa nhẹ mắt cá chân cô ta, m.á.u từ từ rỉ ra. Cô ta vừa biên vừa diễn và biến tôi lại trở thành người duy nhất gây rắc rối.
Chu Hoài tức giận đến đỏ cả mắt. Tôi thậm chí còn không biết anh ta lao đến chỗ tôi nhanh như thế nào trước mắt của mọi người và tát tôi.
Khi tôi phản ứng được thì cơ thể đã bị lực tát của anh ta làm cho mất thăng bằng và đập mạnh vào tường.
"Giang Niệm!!!!" Giọng hét của anh ta có sự thờ ơ chưa từng có, như thể lúc này anh ta không còn liên quan gì đến tôi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-con-yeu-em/3.html.]
Tôi khập khiễng bước ra khỏi trang viên với đôi mắt đỏ hoe, mang theo sự khinh thường và lăng mạ của những người xung quanh.
Dựa vào ánh sáng của những ngôi sao trên bầu trời đêm, tôi men theo con đường xuống núi. Không biết đã đi được bao lâu, nhìn con đường vô tận, nước mắt đã cạn.
Bỗng một chùm ánh sáng từ phía sau chiếu tới, chiếu sáng con đường phía trước. Chiếc xe từ từ dừng lại bên cạnh tôi, cửa kính hạ xuống, bên trong có một người đang ngồi.
10
Là Chu Hoài.
"Lên xe."
"Không phải chuyện của anh." Tôi quay người lại và bước đi ngay.
Anh ta kéo tôi từ phía sau và ôm tôi, chân tôi đã rời khỏi mặt đất và việc tôi chống cự mạnh mẽ cũng vô ích.
Trên xe, Chu Hoài giống như một cây cọc gỗ để tôi đánh. Điều duy nhất anh ta không cho phép tôi làm là xuống xe. Tôi khóc đến mệt mỏi. Đánh anh ta chán, tôi cũng dừng lại.
"Cảm thấy tốt hơn rồi?"
Tôi lặng lẽ khóc và gật đầu.
"Được rồi, chúng ta về nhà thôi."
Trên đường đi, chúng tôi không nói chuyện.
Về đến nhà và bước vào, tôi chỉ ngồi phịch xuống ghế sofa. Còn Chu Hoài thì vẫn tiếp tục tìm việc để làm. Rửa bát, giặt đồ, lau sàn nhà...
Khi tôi nhìn, anh ta chỉ mỉm cười.
"Lại đây ngồi một lát, chúng ta nói chuyện."
Chu Hoài liếc nhìn tôi, ánh mắt lảng tránh, nhưng anh ta biết mình không thể tránh được.
“Em muốn nói gì vậy?” Anh ta đặt cây lau nhà xuống và ngồi xuống, chừa một khoảng trống giữa chúng tôi.
"Chúng ta... ly hôn đi."
Anh ta hoàn toàn hoảng loạn và dùng cả hai tay siết chặt vai tôi.
"Tại sao?"
Tôi ngẩng đầu lên, chớp mắt điên cuồng, kìm nước mắt rồi hít một hơi thật sâu.
“Sau ba năm chung sống, lần đầu tiên anh đánh tôi. Điều tôi không thể chịu đựng được là chồng tôi lại làm vậy với tôi vì người phụ nữ khác… Vậy chúng ta nên chấm dứt đi.”
Tôi không ngờ mắt Chu Hoài lại đỏ nhanh như vậy, khóe mắt còn ươn ướt. Hơi thở của anh ta dần trở nên nhanh hơn và giọng anh ta bắt đầu nghẹn ngào. Những giọt nước mắt đầy ắp lăn dài trên má anh ta. Chàng trai tỏa nắng trong ký ức của tôi lần đầu tiên khóc trước mặt tôi.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.