09
Những ngày sau đó, tôi vẫn thường chạm mặt Tề Mặc và Ôn Tuyết, nhưng tôi coi họ như người dưng. Lờ đi mỗi khi Tề Mặc gọi tên tôi từ phía sau. Nghe đồn, mối quan hệ của hai người cũng không tốt đẹp như Ôn Tuyết kể. Mấy lần có người thấy Ôn Tuyết khóc lóc gọi tên Tề Mặc, còn hắn thì cắm mặt đi thẳng, chẳng thèm ngoái đầu.
Tôi chả quan tâm đến chuyện của họ. Cứ tưởng chỉ cần tôi bơ đi, thì mọi chuyện sẽ êm đẹp đến ngày tôi bay. Ai dè, hôm nay tôi đang cắm mặt ở thư viện thì có ai đó quăng cho tôi hộp xôi gà.
Ngước lên thì đụng ngay ánh mắt gượng gạo của Tề Mặc. Hắn lảng mặt đi, giọng trầm như họng súng: "Thừa... Thừa nên cho cậu."
Tôi nhìn hộp xôi. Hồi trước tôi hay mua cho hắn. Lúc đó, tôi từng lỡ mồm bảo, giá mà có ngày hắn mua sáng cho tôi thì tốt. Tề Mặc lúc đó coi như gió thoảng qua tai. Còn giờ thì, tôi không cần nữa rồi.
Tôi ném hộp xôi lại: "Tôi ăn rồi."
Tề Mặc không bắt: "Đồ tôi cho đi không lấy lại, không thích thì cậu vứt đi."
Tôi không nghĩ nhiều, cầm hộp xôi ném vào sọt rác. Tề Mặc đứng hình, mặt lạnh tanh, nghiến răng: "Nguyễn Vân Sanh, cậu được lắm."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
"Sau này, dù cậu có quỳ xuống xin, tôi cũng không thèm cho cậu cái gì."
Hắn hậm hực bỏ đi, để lộ Ôn Tuyết đang đứng lấp ló phía sau. Ánh mắt cô ta hằn lên vẻ cay nghiệt: "Nguyễn Vân Sanh, tôi đã van xin cậu thế rồi, sao cậu vẫn bám lấy anh Tề không tha?"
Tôi đảo mắt nhìn quanh, đây là thư viện, chúng tôi làm ồn ào ảnh hưởng đến người khác rồi. Không muốn dây dưa, tôi nhả một câu: "Rảnh thì đi khám não đi."
Rồi tôi ngồi xuống học tiếp.
Từ trên đầu vọng xuống giọng Ôn Tuyết đanh đá: "Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu."
Ôn Tuyết cũng chuồn. Cuối cùng tai tôi cũng được yên.
[Có điềm! Cái ánh mắt của con trà xanh lúc nãy có gì đó sai sai, nó định bày trò gì nữa à?]
[Tui cũng thấy vậy, bà nữ chính trong truyện gốc xuống nước cầu hòa với anh nhà từ lâu rồi, có đâu cái vụ này. Giờ mình cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.]
[Thì tại chị nhà tự chuốc vào thôi, xuống nước với anh nhà sớm cho xong chuyện, bày đặt làm màu.]
Tôi nhắm mắt, xoa xoa thái dương. Thật ra tôi cũng thấy con nhỏ Ôn Tuyết có vấn đề. Dù lo lắng, tôi cũng chịu, tới đâu thì tới.
Ai ngờ, lại tới nhanh vậy.
10
Hôm nay vừa đến lớp, tôi còn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì thấy Tề Mặc đẩy Ôn Tuyết trên xe lăn vào. Chân con nhỏ bó bột trắng hếu. Cả lũ bạn xúm xít lại hỏi han, xem cô ta bị gì.
Ôn Tuyết mắt sưng húp, kể lể tối qua bị người ta đánh gãy chân, nhốt trong nhà vệ sinh cả đêm, xíu nữa thì đi đời. Vừa nói vừa khóc, ai nấy đều thương cảm, an ủi cô ta.
"Ai mà ác vậy trời?", "Có thấy ai làm không?", "Loại này phải báo công an tóm cổ!"
Ôn Tuyết rụt rè liếc tôi. Cả lớp cũng đổ dồn ánh mắt về phía tôi. Linh tính mách bảo có điềm. Quả nhiên, Tề Mặc hùng hổ bước đến trước mặt tôi, ánh mắt chứa đầy thất vọng:
"Vân Sanh, tôi không ngờ cậu lại là loại người này. Sao cậu có thể làm thế với Tiểu Tuyết?"
"Lỡ có mệnh hệ gì thì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-co-tra-nam-doi-dep-han/chuong-4.html.]
Tôi hít sâu một hơi, cố giữ giọng bình tĩnh: "Cậu dựa vào đâu mà đổ cho tôi? Bằng chứng đâu?"
"Tiểu Tuyết tận mắt thấy rồi, còn cần bằng chứng gì nữa?"
Tề Mặc nhìn tôi như nhìn khúc gỗ mục.
Cả bọn nhao nhao bênh Ôn Tuyết: "Đúng đó, Ôn Tuyết thấy rồi, bộ người ta tự đập gãy chân để vu oan cho cô chắc?", "Tui đã nghi nghi rồi, hóa ra là cậu hả?"
"Chắc thấy Tiểu Tuyết với anh Tề hạnh phúc quá nên gato đúng không? Lúc nào cũng tỏ vẻ không quan tâm, đồ thâm độc giấu trong lòng."
"Có giỏi thì cạnh tranh công bằng đi, chơi bẩn sau lưng hèn hạ vl."
"Nó có cửa cạnh tranh à? Bám anh Tề hai năm trời, sau còn định làm tuesday, ổng thèm ngó đâu. Tui mà là nó tui chui xuống đất luôn cho rồi."
Tiếng xì xào xung quanh càng lúc càng khó nghe.
Đám bình luận cũng điên tiết:
[Rõ ràng con trà xanh tự nhốt mình trong toilet, lợi dụng cái chỗ đó không có camera để vu khống chị.]
[Chân nó có bị gì đâu chị ơi, làm sao giờ, tui muốn nhảy vào bênh chị quá!]
[Tui ghét anh nhà rồi đó, không tin chị nhà gì hết trơn, ai nói gì cũng tin. Đúng là yêu nhau quan trọng nhất là tin tưởng.]
[Tui cũng vậy, vỡ mẹ cái filter anh nhà rồi, giờ mới hiểu sao chị nhà bỏ ổng, đáng đời.]
11
Tôi lạnh lùng nhìn Ôn Tuyết: "cậu nói là tôi nhốt cậu trong toilet lúc tám giờ tối qua đúng không?"
Ôn Tuyết vẫn sụt sịt khóc, mím môi, né tránh ánh mắt tôi: "Dạ."
Tề Mặc lập tức chắn trước mặt Ôn Tuyết, như thể sợ tôi làm gì cô ta.
"Cậu có gì thì hỏi tôi."
Tôi ngước nhìn Tề Mặc, vẻ mặt thản nhiên: "Vậy thì báo công an đi. Để họ điều tra."
Nghe tới "báo công an", mặt Ôn Tuyết trắng bệch. Tề Mặc cũng lộ vẻ do dự, rồi thở dài:
"Tôi biết báo công an không tốt cho cậu, Tiểu Tuyết cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ cần cậu xin lỗi, rồi bưng trà rót nước cho ngta đến khi chân lành là được rồi."
Cả lớp lại được dịp xuýt xoa Ôn Tuyết tốt bụng, không nên mềm lòng với tôi như vậy. Còn tôi thì cười khẩy: "Chuyện tôi không làm thì xin lỗi cái mẹ gì? Bưng trà rót nước á? Nước tiểu thì có, cậu dùng không?"
"Nguyễn Vân Sanh!"
Tề Mặc gầm lên.
"Tôi nhịn cậu hết mức rồi đó, đừng có quá quắt."
"Chân của Tiểu Tuyết là do cậu làm."