Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Không có tra nam đời đẹp hẳn - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-16 02:05:05
Lượt xem: 456

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong trí nhớ của tôi chỉ toàn là những bằng chứng cho thấy cậu ta không hề yêu tôi.

Sự chia ly thật sự không bao giờ là chuyện ngày một ngày hai.

Mà là sự thất vọng cứ chất chồng theo ngày tháng.

Có lẽ, nếu tôi "xuống nước" làm lành thì tôi sẽ thật sự ở bên Tề Mặc.

Nhưng một khi đã nghi ngờ thì sẽ có lần một, lần hai.

Tôi không muốn những ngày tháng sau này của mình phải sống trong sự giải thích và chứng minh.

03

Hôm sau tôi đến giảng đường học môn đại cương.

Ôn Tuyết đang được một đám con gái bu quanh xuýt xoa nịnh bợ.

Dù sao cô ta cũng là người yêu duy nhất được hot boy khoa Hóa công khai trên Wechat mà. Đương nhiên cô ta nghiễm nhiên trở thành tâm điểm chú ý.

Ai nấy thi nhau hỏi cô ta về chuyện yêu đương với Tề Mặc.

Tôi vừa bước vào lớp thì không khí đang vui vẻ bỗng im bặt. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi.

Có khiêu khích, có chế giễu, cũng có cả đồng cảm.

Tôi coi như không thấy gì.

Vừa ngồi xuống ghế thì sau lưng đã có tiếng cười khẩy:

"Tưởng ai kia tối qua khóc sưng cả mắt rồi, hôm nay không dám mò mặt tới chứ."

"Ai dè mặt vẫn dày như thường."

Tôi quay phắt lại lườm cô nàng kia một cái: "Sao cậu lại nghĩ là tớ sẽ khóc? Hay là cậu thích Tề Mặc nên tối qua trốn trong chăn khóc một mình hả?"

Cô ta cứng đờ người, luống cuống nhìn Ôn Tuyết: "Cậu đừng có ăn nói hàm hồ. Tưởng ai cũng vô liêm sỉ như cậu chắc?"

Tôi nhướng mày: "Ít ra tôi có dũng khí theo đuổi người mình thích. Còn cậu đến cả thích cũng không dám thừa nhận."

"Cậu..."

Tôi chặn họng làm cô ta á khẩu. Cô ta chỉ biết tức tối dùng tay chỉ vào mặt tôi.

"Thôi được rồi."

Ôn Tuyết liếc nhìn cô bạn kia với vẻ khinh khỉnh rồi bước tới chỗ tôi.

"Bạn học Nguyễn Vân Sanh, tôi không quan tâm trước đây cậu và anh Tề đã xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ mong sau này cậu đừng có quyến rũ anh ấy nữa, được không?"

Giọng điệu của cô ta nghe vừa đáng thương vừa yếu đuối.

Khiến cho đám bạn trong lớp bắt đầu xầm xì bàn tán.

"Quyến rũ? Chẳng lẽ Nguyễn Vân Sanh sau khi Tề đại thần với Ôn Tuyết hẹn hò rồi vẫn còn đi quyến rũ Tề đại thần hả? Vậy chẳng phải là Tuesday trá hình sao?"

"Ai mà biết được. Trước kia cô ta theo đuổi Tề đại thần điên cuồng như vậy mà. Có khi nào làm tiểu tam thật rồi cũng nên."

Tiếng bàn tán xung quanh ngày càng lớn.

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Ôn Tuyết, rành rọt nói: "Tôi chưa từng quyến rũ Tề Mặc sau khi cô và cậu ấy hẹn hò."

Đôi mắt cô ta đỏ hoe, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, cậu chưa từng. Chỉ cần sau này cậu đừng có bám lấy anh Tề nữa thì những chuyện trước kia tôi sẽ bỏ qua hết."

[Con nhỏ nữ phụ này ghê tởm quá! Nữ chính tát cho nó cái đi.]

[Khóc, khóc, khóc. Chỉ giỏi khóc lóc sướt mướt. Đúng là đồ mít ướt.]

[Nói đi cũng phải nói lại, tui thấy nữ chính còn dễ ưa hơn nhiều. Ít ra chia tay cũng không có khóc lóc bù lu như con nhỏ kia.]

04

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-co-tra-nam-doi-dep-han/chuong-2.html.]

Ôn Tuyết nói như vậy nghe có vẻ là đang bênh vực cho tôi, nhưng thực chất chẳng khác nào đang ám chỉ tôi chính là "con giáp thứ 13" quyến rũ bạn trai cô ta.

Những người vừa nãy còn cảm thấy đồng cảm với tôi giờ lại nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ.

Tôi biết bây giờ mình có nói gì cũng vô ích.

Đúng lúc tôi đang cân nhắc có nên "làm tới bến" cho cô ta một bạt tai thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Tề Mặc bước vào.

Suýt chút nữa thì tôi quên mất môn đại cương này trước kia tôi với Tề Mặc phải tranh nhau mới có suất học đó. Mục đích là để được học chung với cậu ta.

Vẻ mặt cậu ta bơ phờ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi cũng nhìn cậu ta, thầm mong cậu ta sẽ giúp tôi giải thích mọi chuyện.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Dù sao bị người ta hiểu lầm cũng chẳng dễ chịu gì.

Nhưng Tề Mặc chỉ im lặng.

Đám cư dân mạng lại được dịp nháo nhào:

[Aaaa! Quả nhiên "thính" của couple chính vẫn là ngon nhất. Chỉ cần hai người liếc mắt nhìn nhau thôi là tui thấy "quắn quéo" hết cả lên rồi.]

[Nữ chính mau khóc đi. Chỉ cần cậu rơi nước mắt là nam chính sẽ mềm lòng ngay. Chắc chắn cậu ta sẽ đá con nhỏ kia rồi công khai cậu mới là bạn gái của cậu ta cho coi.]

[Tui thấy hơi ghét nữ chính rồi đó. Nam chính cả đêm qua không ngủ, thí nghiệm quan trọng nhất cũng không làm. Giờ người ta sắp "toang" tới nơi rồi còn bày trò gì nữa hả?]

[Tui không hiểu. Rõ ràng là lỗi của nam chính mà sao giờ ai cũng đổ lỗi cho nữ chính hết vậy? Cái thế giới này đến cả đám cư dân mạng cũng "simp" nam à?]

Cuối cùng tôi vẫn quyết định không cầu xin Tề Mặc. Tôi dời mắt đi sắp xếp lại đồ đạc.

Cậu ta khẽ cười khẩy rồi đi lướt qua chỗ tôi, thẳng chân bước tới ngồi cạnh Ôn Tuyết.

Hành động này chẳng khác nào đang ngầm thừa nhận những lời Ôn Tuyết nói là thật.

Cô ta đắc ý liếc xéo tôi một cái rồi chạy tới khoác tay Tề Mặc đầy tình tứ.

Cậu ta cũng không hề đẩy cô ta ra.

Thế là cái tin đồn tôi là tiểu tam lan truyền với tốc độ chóng mặt khắp trường. Đến nỗi còn có người đem lên post trên diễn đàn trường nữa chứ.

Đi trên đường, thỉnh thoảng tôi lại bắt gặp ánh mắt soi mói và những lời xì xào bàn tán của mọi người.

Đến cả bài tập nhóm môn chuyên ngành cũng chẳng có ai muốn làm chung với tôi luôn.

Nhưng tôi vẫn nghiêm túc làm việc của mình.

Không ai làm bài tập nhóm thì tôi tự làm.

Thực tế thì có rất nhiều bài tập nhóm cuối cùng cũng chỉ có một mình mình làm thôi mà.

05

Hôm đó tôi về nhà ăn cơm. Bố mẹ tôi nhắc tới chuyện họ sẽ chuyển việc kinh doanh sang nước ngoài.

Trước đó họ cũng đã ngỏ ý muốn đưa tôi đi du học cùng.

Nhưng vì Tề Mặc mà tôi đã từ chối.

Nghĩ tới tình cảnh hiện tại của mình ở trường, dù tôi có thể không để tâm tới những lời bàn tán đó, nhưng nếu có lựa chọn thì ai mà muốn trở thành cái gai trong mắt người khác chứ.

Tôi nói: "Con đồng ý đi du học."

Bố mẹ tôi nghe xong thì mừng rơn.

Lần này họ mở rộng thị trường ở nước ngoài. Nếu thành công thì có khi cả gia đình sẽ định cư ở đó luôn cũng nên. Đương nhiên là họ không muốn phải xa con gái rồi.

Khi họ nhắc tới ngày xuất ngoại, tay tôi khựng lại.

Hóa ra đó lại là ngày sinh nhật của Tề Mặc.

Thấy vẻ mặt tôi có gì đó khác lạ, bố mẹ tôi liền hỏi có cần đổi ngày không.

Tôi cười lắc đầu: "Không cần đâu ạ. Ngày này đẹp mà."

Loading...