Tên thị vệ bên cạnh cất giọng oang oang:
"Nào chỉ là giống? Cái rõ ràng là đúc cùng một khuôn với phó quan mà! phó quan đang ở tận kinh thành, nha đầu mà vẽ ?"
"Có vốn dĩ bản lĩnh như ." Nam t.ử giải thích: "chỉ cần dựa lời miêu tả là thể họa diện mạo của khác."
"Chà, thì nha đầu cũng thú vị đấy chứ, trông cứ ngơ ngác như kẻ ngốc, ngờ tài nghệ đến thế."
Đột nhiên, nam t.ử cầm quạt xếp gõ mạnh lên thị vệ một cái.
"Xin ."
"Hả?" Tên thị vệ ngẩn .
"Vừa rồi ngươi mạo phạm nàng , xin ngay."
Ta vội vàng xua tay: "Không cần, cần , thật y cũng chẳng sai."
Ta vốn quen đời gọi là kẻ ngốc.
Thế nên, khi thị vệ thành khẩn nhận với , lúng túng.
Nam t.ử nọ thu bức họa, để một túi bạc đầy ắp.
Ta vội vàng : "Ngài đưa nhiều quá ."
"Không nhiều."
Hắn đầu, gió thổi tung một góc mũ trùm, để lộ phần cằm trắng trẻo:
"Kỹ năng vẽ của cô nương đáng giá như thế."
*
Ta ôm túi tiền lòng, trong lòng dâng lên một cảm giác nhẹ bẫng kỳ lạ.
Ta khác khen ngợi.
Lại còn nhận thù lao hậu hĩnh thế .
Sự vui mừng lúc còn hơn cả niềm vui trong suốt mười bảy năm qua cộng .
Giang Du là gì, Thẩm Phương Nhược là gì, mọi thứ đều hóa thành mây khói.
Hóa , cảm giác khác thật sự công nhận là thế .
Vì quá đỗi vui mừng, chẳng để ý thấy lúc rời , thị vệ khẽ nói với công tử .
"Đại nhân, thuộc hạ cảm thấy nàng giống cô nương ngài đang tìm."
"Đúng là giống."
"Có cần ở quan sát nàng thêm ?"
"Thôi bỏ , đừng nàng sợ." Nam t.ử lười biếng đáp: "Đi thôi, đến lúc tới Giang phủ ."
*
Lúc trở về Giang phủ, thắt lưng mỏi nhừ vì xe lâu. cửa, quản gia tống đến đến hậu hoa viên.
Hôm nay Giang Hùng Kiệt bày tiệc tại đây.
Những kẻ chút địa vị trong huyện đều tập trung đông đủ, mong mỏi nịnh nọt Giang Nguyên Cẩn.
Theo lý mà , quyền đặt chân yến tiệc . hiện tại, vô ánh mắt đang đổ dồn .
"Nàng chính là Xuân Đào, kẻ trộm đồ của Thẩm phủ chúng !"
Đột nhiên Thẩm Phương Nhược chỉ tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khoanh-khac-xuan-dep-nhat/chuong-5.html.]
Lại là màn kịch gì đây? Ta ngơ ngác quanh.
Giang Hùng Kiệt trầm giọng hỏi: "Xuân Đào, ngươi đến Thẩm phủ dự tiệc trộm trâm cài và hoa tai vàng ngọc của Thẩm nương t.ử, chuyện ?"
"Không , từng trộm đồ."
"Còn cứng miệng." Thẩm Phương Nhược bật dậy, "Ngoài ngươi , những dự tiệc hôm đó còn ai thèm trộm đồ trang sức?"
"Cô nương bậy, trộm đồ của cô nương."
"Hừ, sớm sai tra xét, chưởng quỹ tiệm cầm đồ chính là ngươi."
Bỗng chốc, thị vệ đá mạnh vào khớp chân của .
Ta kịp đề phòng, quỳ sụp xuống đất.
Theo động tác , túi tiền trong ngực rơi , va mặt đất rõ mồn một.
Thẩm Phương Nhược đảo mắt, phân phó tỳ nữ: "Mở xem."
"Tiểu thư, bên trong là bạc!"
"Thấy ? Đây chính là bằng chứng!"
"Đây là tiền vẽ tranh mà ..."
"Vẽ tranh gì mà đổi nhiều bạc thế ? Xuân Đào, tay nghề ngươi thô kệch, chẳng danh sư chỉ điểm, ai đưa ngươi nhiều tiền thế chứ? Ngươi đ.á.n.h giá bản cao quá đấy!"
Ta nén cơn đau kịch liệt ở đầu gối, ép bản trấn tĩnh.
"Cô nương trộm đồ, nhưng hôm đó Thẩm phủ đều là , xin hỏi tìm cơ hội để tay?"
"Đương nhiên là khi ngươi rơi xuống nước, lúc phòng y phục."
"Y phục là do tỳ nữ của cô nương giúp , đó Giang Du tìm ... Giang Du, một câu ."
Ta Giang Du đầy cầu khẩn.
Thế nhưng, y mặt , .
"Xin Xuân Đào... nhớ rõ nữa."
Tiếng xôn xao vang lên xung quanh, lời bàn tán xì xào ngớt.
Khóe môi Thẩm Phương Nhược thoáng hiện một nụ biến mất ngay lập tức. Nàng nhìn về phía chủ vị, cung kính hành lễ:
"Mọi chuyện đến nước , Giang đại nhân, xin ngài hãy chủ cho dân nữ."
*
Đó chính là Giang Nguyên Cẩn ?
Hắn một lớp màn lụa mỏng. Dáng hình mờ ảo, rõ dung nhan. tay dường như đang cầm một chiếc quạt xếp, thong dong gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ.
"Trước đó, hỏi một câu, Thẩm cô nương, ngươi cái gì?"
Thẩm Phương Nhược ngẩn : "Dân... dân nữ ..."
"Ngươi , rõ. Chứng minh nàng ấy là kẻ trộm, ngươi vui mừng đến thế ?"
"Không... Giang đại nhân ngài hiểu lầm , dân nữ chỉ là, chỉ là..."
Thẩm Phương Nhược vốn mồm mép lanh lợi, mà cũng lúc nên lời.
Giang Hùng Kiệt thấy bầu khí , bèn hòa giải :
"Chắc hẳn Thẩm nương t.ử chỉ là vui mừng vì bắt kẻ trộm thôi. Ôi, thật ngờ, kẻ đó là Xuân Đào... Thật uổng công Giang gia chúng giáo dưỡng!"