13
Mùa xuân năm , vụ phóng hỏa ở Tạ phủ cuối cùng cũng sáng tỏ.
Hóa là bá phụ và bá mẫu của Tạ Tri Viễn vì lòng tham mà cố ý phóng hỏa.
Nào ngờ Tạ Tri Viễn may mắn sống sót, thi đỗ Trạng nguyên, còn vì mà rửa nỗi oan xưa.
Mùa thu năm , hai họ xử trảm.
Tạ Cẩm Nguyên khi còn nhỏ tuổi, chỉ kết tội lưu đày.
Phu quân thu hồi Tạ phủ, mời Trương thẩm và A Hải dọn ở.
Năm đó, cũng khai trương tiệm tổng của Hương Vân Lâu tại kinh thành.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Khách đến từ bốn phương, đến tấp nập ngớt.
Đa là phu nhân của Trạng nguyên, chỉ là bà chủ tiệm bánh nổi tiếng tên Nguyễn Tuế An.
Bánh của nhà đủ loại phong phú, buôn bán nhộn nhịp ngừng.
Tạ Tri Viễn : “Bánh ngũ hoa nàng vẫn là ngon nhất.”
Ngày nào cũng bận rộn tính sổ, bày biện món mới, mệt đến cuồng.
May mà phu quân sinh cái đầu thông minh.
Hễ rảnh là giúp tính toán sổ sách, kiểm tra đơn hàng.
Đoàn Viên cạnh ăn bánh, cổ đeo chiếc ngọc bội nhỏ.
Ấy là miếng ngọc Tạ Tri Viễn mang thi lúc tháng thứ ba, dùng tiền kiếm năm đầu tiên từ Hương Vân Lâu, vượt ba dãy núi chuộc ở tiệm cầm đồ.
Khói ấm trong bếp tỏa ngoài sân.
A Hoàng phơi nắng cửa.
Hoa của A bà nở rực trong sân vườn.
Ta nghĩ, chúng sẽ một cuộc đời dài và . Chậm một chút, cũng cả.
NGOẠI TRUYỆN
A Hoàng là một chú ch.ó già.
Năm ba tuổi, cha bỏ trong đêm mưa.
A bà khi lên núi cùng A Hoàng, ôm về nuôi.
Tính đến nay mười chín năm.
A Hoàng cùng trèo đèo lội suối, từng sống qua rừng rậm, chứng kiến ngốc nghếch dại khờ, cũng từng thấy vinh quang rạng rỡ.
Năm , khi Tạ Cẩm Nguyên đến ch.ó cũng chê, ngẩng cao đầu mà với :
“A Hoàng là con ch.ó thương nhất.”
Chính là nó cùng vượt qua bao quãng đường dài, chúng mới đến nơi .
Chỉ là bây giờ, A Hoàng chạy nổi nữa .
Nó già yếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kho-qua-om-ngoc-tu/8-ngoai-truyen.html.]
Mỗi ngày thích nhất là phơi nắng trong sân.
Nó vẫn yêu thích bông hoa của A bà.
Thỉnh thoảng còn sủa vài tiếng về phía đó.
Đoàn Viên sẽ chạy đến gọi :
“Nương ơi, A Hoàng chuyện với A bà kìa!”
Ta bèn xuống, cùng A Hoàng chuyện với bông hoa .
A Hoàng từng ăn bao nhiêu món ngon.
Bây giờ cũng nhai nổi món xương mà nó thích nhất nữa.
Ta gỡ thịt từng sợi đút cho nó, nhưng nó cũng khó nhai nổi .
Năm , tiết Đông Chí, đóng cửa tiệm, ở nhà nấu bánh sủi cảo.
Đoàn Viên hoảng hốt chạy đến, ôm lấy chân :
“Nương ơi! Nương ơi! A Hoàng mất tích !”
Ta vội vàng tắt bếp, chạy khắp nơi tìm kiếm.
Trong lòng dấy lên một linh cảm , mắt đỏ hoe.
Tạ Tri Viễn tan triều về cũng tìm cùng khắp thành.
Cuối cùng, chúng tìm thấy nó gốc lê ở phía tây thành.
A Hoàng nặng lắm, chỉ nhẹ ôm bế .
Ta áp trán trán nó, nước mắt rơi ướt cả sống mũi nó.
Nó yên, về hướng Giác Thủy mà ngủ.
Tạ Tri Viễn đặt cho nó một chiếc quan tài nhỏ, chôn gốc lê .
Vài ngày thấy A Hoàng, Đoàn Viên liền hỏi :
“Nương ơi, ‘ ’ là gì ạ? Tiểu Đào tỷ tỷ A Hoàng … Vậy A Hoàng về thăm con nữa ?”
Ta ôm lấy con, bên hoa của A bà, dịu dàng :
“‘Đi ’ nghĩa là sẽ lâu nữa thể gặp , nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ con.”
“Từ nay về , gió xuân ấm áp, mưa nhẹ lất phất, đều là A Hoàng đến thăm con đấy.”
Đoàn Viên như hiểu mà hiểu, liền chạy ào lòng Tạ Tri Viễn, ngửa đầu :
“Nương ơi, mau lên, đến giờ ăn cơm !”
Ta vỗ nhẹ vạt váy, ngắm thêm nữa hoa trong sân, và cả ánh chiều tà nơi chân trời.
Rồi nắm lấy bàn tay Tạ Tri Viễn đưa sang.
Lúc trẻ chẳng hiểu nỗi buồn của chia ly.
A bà ơi, giờ con hiểu .
-HẾT-