KHỔ CỰC LÀM MẸ KẾ, TÔI NUÔI RA HAI ĐỨA SÓI MẮT TRẮNG - 1
Cập nhật lúc: 2025-05-21 16:12:12
Lượt xem: 227
Tôi lấy Thẩm Phối đã 30 năm.
Nuôi nấng hai đứa con riêng của anh, chăm sóc cha mẹ chồng. Vì thế mà tôi thậm chí không có lấy một đứa con ruột.
Cuối cùng, năm tôi 55 tuổi, lao lực thành bệnh, mắc ung thư dạ dày.
Bên ngoài phòng bệnh, hai đứa con riêng lại vì chuyện hậu sự của tôi mà cãi nhau với nhà mẹ đẻ tôi.
Chúng không muốn sau này tôi được hợp táng với Thẩm Phối.
“Dựa theo quy củ thời xưa, dì Tống chỉ là vợ kế, là thiếp.”
“Thiếp thì sao có tư cách được chôn vào mộ tổ? Sau này bố tôi đương nhiên phải hợp táng với mẹ ruột tôi.”
Thẩm Phối cúi đầu không nói, cuối cùng chỉ thở dài một hơi:
“Chuyện này, nghe theo bọn trẻ vậy.”
Tôi không cam lòng mà nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại quay về năm 22 tuổi.
Khi đó là năm thứ hai tôi kết hôn với Thẩm Phối.
Ngoài nhà, cả gia đình đang chờ tôi dậy để phục vụ họ.
Còn tôi, chỉ lặng lẽ đưa ra tờ đơn ly hôn:
“Thẩm Phối, chúng ta ly hôn đi.”
Thẩm Phối lập tức đỏ hoe mắt:
“Chỉ là một ngôi mộ thôi, có gì quan trọng đâu?”
“Kiếp trước người anh yêu, từ đầu đến cuối, đều chỉ có em.”
—-------
Mặc dù Thẩm Kiệt đã cố hạ giọng hết mức, những lời nói đó vẫn không sót một chữ nào lọt vào tai tôi.
“Chọn mộ của dì Tống ở khu nam thành đi, mẹ tôi là người hay so đo, sợ gần quá lại kiếm chuyện.”
Anh ba tôi tức đến mức nhảy dựng lên:
“Mẹ mày?!”
“Năm mày bảy tuổi, mẹ mày đã lấy người khác rồi, là em gái tao một tay nuôi nấng tụi mày lớn lên!”
“Vì chăm sóc tụi mày, cả đời này nó còn chưa từng có đứa con nào cho riêng mình!”
“Vậy mà tụi mày lại báo đáp nó như thế này à?!”
Thẩm Kiệt đỏ mặt tía tai, giọng cũng cao lên theo:
“Dì Tống gả cho ba tôi xong, cả đời chưa từng đi làm.”
“Chỉ ở nhà làm việc vặt, trông con, có gì to tát như anh nói đâu?”
“Hơn nữa, từ khi tôi và Gia Lệ học cấp hai, đã bắt đầu ở nội trú, đâu cần bà ấy lo lắng gì?”
Tôi siết chặt ga giường, tim đau nhói.
Không cần tôi lo?
Thẩm Phối công việc bận rộn, hai đứa nhỏ giao cho ông bà nội chăm.
Ông bà tuổi già sức yếu, đâu quản được con nít, nên chúng từ nhỏ đã có nhiều tật xấu.
Thẩm Kiệt kén ăn, không chịu ăn cơm căng-tin.
Cậu bé mười ba tuổi, gầy gò ốm yếu, trông còn thua cả học sinh tiểu học.
Để cậu ăn được cơm, ngày ba bữa tôi đều đích thân nấu rồi mang đến cổng trường cho.
Thẩm Lệ nhạy cảm, tính tình lập dị, không được bạn bè yêu thích.
Nhiều đêm khóc nức nở vì không kết bạn được.
Khóc dữ quá, còn lấy d.a.o nhỏ, dùi nhọn tự đ.â.m mình.
Tôi làm nhiều loại đồ chơi thủ công cho con bé, còn làm bánh trái, đồ ăn vặt để nó đem tặng bạn học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kho-cuc-lam-me-ke-toi-nuoi-ra-hai-dua-soi-mat-trang/1.html.]
Cuối tuần, tôi luôn khuyến khích con mời bạn bè về nhà chơi.
Tiền Thẩm Phối đưa tôi, hầu như đều dồn hết vào hai đứa nhỏ.
Chăm hai đứa con riêng tính tình không dễ, thật sự rất vất vả.
Tôi không nhớ nổi mình đã tốn bao nhiêu thời gian và tâm huyết để sửa đổi những thói hư tật xấu của chúng, nuôi dạy thành người bình thường.
Thế nhưng khi chúng lớn rồi, mẹ ruột Chu Nhã Bình của chúng quay về.
Sau khi ly hôn với Thẩm Phối, Chu Nhã Bình cưới một người đàn ông giàu có.
Khi sinh hai đứa con, bà ta bị tổn thương cơ thể, không thể sinh thêm.
Lúc còn trẻ, chồng giàu mê nhan sắc bà ta, nói không quan trọng chuyện con cái.
Về sau già đi, lại lén bên ngoài nuôi con riêng, nuôi suốt hơn hai mươi năm.
Chu Nhã Bình tính tình mạnh mẽ, biết chuyện liền dứt khoát ly hôn.
Tuổi ngoài năm mươi, cuối cùng bà ta cũng hiểu: đàn ông không đáng tin, chỉ có con cái là của mình.
Bà ta có không ít tiền, đối xử với Thẩm Kiệt và Thẩm Lệ vô cùng hào phóng.
Sắp xếp việc làm cho Thẩm Kiệt, mua xe hơn ba trăm ngàn.
Dẫn Thẩm Lệ đi du lịch, mua đủ loại trang sức đẹp.
Chỉ trong một năm, đã khiến hai đứa trở nên ngoan ngoãn nghe lời.
“Anh tôi nói đúng.”
“Mẹ tôi bao năm nay sống khổ cực như vậy, bà ấy cho chúng tôi sinh mạng, làm sao chúng tôi có thể không lo cho bà ấy được?”
“Giờ bà ấy cô đơn một mình, sau này đương nhiên phải chôn cùng ba tôi.”
“Theo quy củ ngày xưa, dì Tống chỉ là vợ lẽ, là thiếp.”
“Thiếp thì lấy tư cách gì mà vào tổ phần?”
Anh ba tôi giận đến run rẩy cả người:
“Lũ vong ân bội nghĩa! Cả nhà là đồ vong ân!”
“Thẩm Phối, em gái tao gả cho mày ba mươi năm, chuyện này, mày tính sao?”
Thẩm Phối thở dài khe khẽ, rất lâu sau mới lên tiếng:
“Con cái lớn rồi.”
“Tôi nghe lời tụi nhỏ.”
Hơi thở nặng nề trong n.g.ự.c tôi hoàn toàn tiêu tan.
Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy đời này của mình chẳng khác nào một trò hề.
“Bùm bùm bùm!”
“Tống Thanh Lam, con đàn bà lười biếng, mau dậy cho tao!”
Tôi đang ngủ mơ mơ màng màng, bị tiếng đập cửa chói tai làm tỉnh.
Bà mẹ chồng kéo tôi từ giường dậy, vừa lôi vừa đẩy tôi ra nhà bếp, tôi mới hoàn toàn tỉnh táo.
“Đã mấy giờ rồi?! Hai đứa nhỏ đói sắp xỉu, mày còn nằm ngủ!”
“Khó trách người ta nói mẹ kế độc ác, đúng là mày chẳng ra gì!”
“Con nít còn nhỏ, đáng thương như vậy, mà mày không chịu nấu cơm cho tụi nó ăn!”
“Chờ con tao về, tao nhất định bảo nó dạy dỗ mày một trận!”
Ký ức lập tức bị kéo ngược về ba mươi năm trước.
Tôi lờ mờ nhớ ra, tối hôm trước trời mưa lớn, Thẩm Lệ giận dỗi bỏ nhà đi trong mưa.
Tôi cũng đội mưa đi tìm con bé rất lâu, đến nửa đêm mới đưa nó về.
Nó không sao, nhưng tôi thì sốt cao suốt cả đêm.