KHI TÔI VÀ BẠN THÂN CÙNG NUÔI TRAI TRẺ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-04-17 15:22:48
Lượt xem: 349
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
22.
Cúp máy xong, tôi nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà nhà không có ai, tiện nhất là có thể gọi cho Tần Tiêu bất cứ lúc nào.
Chúng tôi ăn ý, không nhắc lại chuyện đính hôn.
Chỉ là, mỗi ngày anh ấy đều gọi tôi là ‘chị gái’.
Tôi cứ tưởng mình đang bận tối mắt với công việc mới, không thể trả lời tin nhắn.
Không ngờ trong cuộc họp, điện thoại tôi reo.
Mở lên xem, ảnh Tần Tiêu mặc… tạp dề trong suốt, trần trụi bên trong.
Dù ảnh đã bị che mất nửa, nhưng vai rộng eo thon và… mông.
Mặt tôi đỏ bừng, lập tức tắt màn hình.
Cũng may tôi không kết nối điện thoại với máy chiếu.
Tên này dạo gần đây sao lại quyến rũ thế?
Chẳng lẽ vì tôi đồng ý thử hẹn hò lại nên anh ấy đổi chiến thuật?
Khi tôi lấp lửng nói Tần Tiêu hình như đang "dụ dỗ" tôi…
Tô Tây trợn mắt: "Giờ cậu mới nhận ra à?"
"Chính anh ta hỏi mình đấy, cậu thích kiểu gì, mình bảo cậu thích… nóng bỏng."
Tôi: …
"Phản đồ?"
Cô ấy vội vã xua tay: "Không không, ảnh chuyển cho mình mười triệu, mình chuyển hết cho cậu rồi còn gì!"
Tôi chợt nhớ lại, đúng là mấy hôm trước Tô Tây có chuyển tiền cho tôi thật.
Lúc ấy tôi bỗng bật cười.
Bảo sao dạo này Tần Tiêu kỳ kỳ.
Tôi đứng dậy, vỗ vai Tô Tây: "Đi, đi shopping, chị bao!"
Tô Tây hí hửng đứng lên: "Đợi cậu nói câu này mãi! Giờ cậu là Tiểu Tổng Giang rồi, phát tài thì đừng quên chị em nha~"
Tôi: "Cút."
23.
Về đến nhà, tôi mới có thời gian trả lời tin nhắn của Tần Tiêu.
Mở khung trò chuyện ra, bên trong là một loạt tin nhắn mới.
Tần Tiêu:
【Xem có đẹp không?】
【Sao không trả lời anh?】
【Chị ngại rồi à?】
【Có muốn qua nhà anh bây giờ không? Anh chuẩn bị sẵn hết rồi.】
【Chị ơi, không quan tâm anh nữa sao?】
【Giang Tư, em quá đáng thật đấy, mấy ngày liên tiếp đều không để tâm tới anh.】
【Chị ơi, anh bị sốt rồi.】
...
Sau đó là vài tấm ảnh chụp từ nhiều góc khác nhau.
Có ảnh anh ấy đang nấu ăn, trên cánh tay cơ bắp hiện lên một lớp mồ hôi mỏng.
Còn có ảnh bưng đồ ăn đi tới.
Tôi: …
Tôi bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc mối quan hệ của chúng tôi bây giờ là gì?
Chỉ đơn giản là qua lại thôi sao?
Dù nhìn thế nào… cũng không giống mối quan hệ "bình thường" chút nào.
Tôi đột nhiên nhớ lại…ba năm trước, khi tôi bao nuôi Tần Tiêu, anh ấy cũng từng gửi ảnh cho tôi.
Đó là hôm tôi đang nói chuyện với đàn anh trong trường.
Trong bức ảnh, ánh mắt anh mơ màng, quần áo trên người ướt sũng, nằm úp mặt trên ghế sofa, đường viền hàm sắc nét.
【Chị ơi, tới đón anh có được không?】
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Tôi chỉ có thể chào tạm biệt đàn anh, rồi lái xe đến đón anh về.
Nhưng vừa mới về tới nhà, đôi mắt anh đã đỏ hoe, nhìn tôi đầy tủi thân.
Tôi khó hiểu hỏi anh sao vậy, anh chỉ liếc tôi một cái rồi nói: “Chị không phải đang hẹn hò với người đàn ông khác sao?”
“Là tại anh làm chưa đủ tốt sao?”
Tôi đúng là không chống đỡ nổi kiểu này, phải dỗ anh mãi.
Về sau, tôi thật sự không còn kiên nhẫn nữa, dứt khoát đập cửa bỏ đi.
…
24.
Giây tiếp theo, điện thoại gọi đến.
“Bận lắm à?”
Tôi gật đầu: “Dạo này đang bận tiếp quản công ty.”
“Có rất nhiều thứ phải học.”
Anh khẽ cười: “Để anh dạy cho em, được không?”
Mắt tôi lập tức sáng lên.
Tần Tiêu đúng là đỉnh trong mảng này. Không nói đến việc anh được nhà họ Tần bồi dưỡng từ nhỏ, chỉ cần nhìn thành tựu mà anh đạt được mấy năm nay là đủ hiểu.
Nhiều khi chỉ một câu nói của anh, có khi lại là điều mà không ít tổng giám đốc công ty khác dù vắt óc suy nghĩ vẫn chẳng thể hiểu nổi.
“Được.”
Anh cười giễu khẽ một tiếng.
Sáng hôm sau.
Khi tôi đến công ty, Tần Tiêu đã có mặt từ sớm.
Cả một ngày trôi qua, quả thật tôi đã học được không ít điều.
Kết thúc buổi làm việc, Tần Tiêu bế tôi ngồi lên bàn làm việc.
“Chị à, phí dạy kèm hôm nay… vẫn chưa thu đâu đấy.”
…
25.
Lúc chúng tôi ra khỏi trung tâm thương mại, Tần Tiêu nói muốn đi mua vài thứ.
Tôi đứng đợi một mình dưới lầu.
Một người mặc bộ đồ thú bông hình gấu nhỏ tiến đến, nhét vào tay tôi một đóa hoa hồng.
Tôi hơi bất ngờ, cảm ơn xong, người đó bảo tôi đi dọc theo tòa nhà thương mại phía trước.
Bên kia là bờ hồ trong công viên.
Có những bậc thang uốn lượn nối tiếp nhau.
Cứ đi một đoạn, lại có một người mặc đồ gấu bông khác xuất hiện, đưa cho tôi một đóa hoa hồng.
Tôi dường như đã đoán được điều gì đó.
Quả nhiên, khi tôi đứng ở khoảng sân trống trong công viên, người mặc bộ đồ gấu cuối cùng bước tới, cầm theo một chiếc hộp nhẫn và mở ra.
Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Anh tháo chiếc đầu thú ra, mái tóc đen ướt nhẹ mồ hôi dính vào trán.
“Giang Tư, đây là điều anh đã chuẩn bị cho em từ ba năm trước.”
Tôi nhìn bộ dạng của anh lúc này, chẳng hiểu sao lại muốn khóc.
“Bảo sao lại sến súa như vậy.”
“Nhưng… nhẫn đẹp thật.”
Ánh mắt anh bỗng sáng rực lên.
Không biết từ lúc nào, ánh đèn của tòa nhà thương mại phía sau đã đồng loạt bật sáng.
Tôi quay đầu lại nhìn…trên đó là tên của tôi và Tần Tiêu.
...
“Vậy nên, em thật sự định nuôi anh cả đời rồi hả?”
Anh vừa cười vừa nói.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp Tần Tiêu, vì sắc tâm nổi lên mà đồng ý bao nuôi anh. Khi ấy, anh cụp mắt, khẽ nói:
“Nhưng… chị định nuôi em bao lâu? Em còn có một gia đình như vậy.”
Tôi mềm lòng, mỉm cười đáp lại:
“Cả đời cũng được.”
26.
Chẳng bao lâu sau, Cố Dực cũng cầu hôn Tô Tây.
Theo yêu cầu của tôi và Tô Tây, chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới vào cùng một ngày.
Gặp nhau xong, cả hai còn quay chung một video với chủ đề "Cưới cùng ngày với bạn thân", bất ngờ thu hút được khá nhiều sự chú ý.
Người phụ nữ quý phái xuất hiện trong đám cưới chính là mẹ của Cố Dực.
Sau một ngày bận rộn rộn ràng, đám cưới cuối cùng cũng kết thúc.
Tôi và Tần Tiêu nhìn nhau chằm chằm, không ai nói câu nào.
Cuối cùng, tôi không nhịn được mà chớp mắt một cái.
“Tiếp theo... là đến bước gì ấy nhỉ?”
Anh bật cười khẽ, lặng lẽ tháo chiếc đồng hồ cao cấp trên cổ tay, rồi nới lỏng cà vạt trên cổ.
Sau đó bế tôi lên, quăng thẳng lên chiếc giường mềm mại.
“Tiếp theo à, chắc là... phần không dành cho trẻ con rồi.”
Tôi: …
Có cần nói thẳng thế không?
Khi anh đè tôi xuống giường, vẻ ngoài lại vô cùng quyến rũ.
Đôi mắt dài hẹp mang theo sự kìm nén đầy dục vọng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ cong lên cười, từ từ tiến lại gần tôi.
Đột nhiên tôi nhớ ra gì đó, liền đẩy anh ra.
Có lẽ vì không ngờ tôi sẽ phản ứng như vậy nên anh thực sự bị tôi đẩy bật ra, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
Nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tư Tư, lại sao nữa vậy?”
Tôi mang đôi dép lụa viền lông sang trọng, lạch cạch chạy đi kéo một chiếc vali không to cũng chẳng nhỏ tới.
Vừa định gọi video cho Tô Tây.
Tần Tiêu vội ngăn lại, trán nổi gân xanh: “Tình cảm tốt đến mấy cũng đâu cần gọi video trong đêm tân hôn chứ?”
Tôi gạt tay anh ra, khó hiểu hỏi: “Anh đang nói gì vậy?”
“Suốt ngày đầu óc nghĩ linh tinh gì đấy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-toi-va-ban-than-cung-nuoi-trai-tre/chuong-4.html.]
Vừa dứt lời, chuông video call vang lên…là Tô Tây gọi tới.
Tôi lập tức nhận cuộc gọi.
Trong một góc nhỏ trên màn hình, thấy Cố Dực cũng đang ngồi trên giường, quấn chăn kín người, sắc mặt chẳng vui vẻ gì.
Thế mà tôi và Tô Tây lại phấn khích vô cùng.
“Mau mau mau, bắt đầu thôi!”
Tần Tiêu hơi nhíu mày.
Muốn nói gì đó, nhưng rồi thấy tôi lấy từng phong bao lì xì to từ trong vali ra, bóc từng cái rồi tỉ mỉ đếm tiền.
Tô Tây bên kia cũng đang bóc lì xì.
Bóc hết lì xì thì chuyển sang bóc quà.
Lì xì có vài tấm séc, chủ yếu là từ các bậc trưởng bối.
Còn quà thì phần lớn là của khách khứa và bạn bè tặng.
Tôi càng bóc càng thấy hào hứng.
Tới khi cả hai hí hửng tán gẫu xong xuôi mới chịu kết thúc cuộc gọi video.
27.
Vừa đặt điện thoại xuống, Tần Tiêu đã nghiến răng, quăng tôi trở lại giường.
Tôi chớp chớp mắt, vừa định vùng vẫy thì anh đã vỗ mạnh vào m.ô.n.g tôi một cái.
Nghiến răng nghiến lợi:
“Tư Tư, em mà không nằm sấp cho anh thì liệu hồn đấy!”
…
Vài ngày sau.
Tôi ngồi một bên, ngón chân vẫn gác lên đùi Tần Tiêu.
Anh đỏ hoe cả mắt.
“Chị ơi… đừng đùa nữa mà…”
Tôi cười lạnh:
“Tần Tiêu, anh mà dám kêu ca, bà đây cho anh biết thế nào là lễ độ.”
28.
Về sau.
Nửa đêm, Tô Tây nhắn tin cho tôi: “Chạy không?”
“Tôi thực sự không chịu nổi anh ta nữa rồi.”
“Biến thái quá mức. Cậu nói xem, trước kia tôi làm sao lại thấy anh ta là kiểu người lạnh lùng cơ chứ? Ai ngờ lại là… cầm thú đội lốt người.”
Tôi vừa cầm điện thoại định trả lời, thì người đàn ông vốn đang ngủ bỗng vươn tay, ngón tay thon dài rút lấy chiếc điện thoại từ tay tôi.
Anh liếc qua màn hình, cười khẩy một tiếng.
Sau đó, anh gọi điện cho Cố Dực.
“Quản vợ cậu cho kỹ vào, đừng có suốt ngày rủ vợ tôi bỏ trốn.”
“Nhưng nghĩ lại cũng đúng, tổng giám đốc Cố đúng là... sức hút hơi bị lớn đấy.”
Tôi nghe mà toát mồ hôi.
Chỉ nghe thấy giọng Cố Dực bên kia vang lên: “Không cần thiếu gia Tần lo.”
Rồi lại nghe tiếng anh ấy nói với Tô Tây: “Bà xã, ba tháng rồi mà còn muốn chạy à? Hửm?”
“Thích chơi thế à? Vậy thì chúng ta cứ…”
“Không phải em muốn anh l.i.ế.m sạch sữa đổ trên mu bàn chân em à? Anh…”
Tiếp theo là tiếng Tô Tây xấu hổ lẫn phẫn nộ: “Biến thái!”
Cuộc gọi bị cúp.
Tôi chớp mắt.
Tô Tây có thai rồi á?
Tôi sắp được làm mẹ đỡ đầu rồi?
Không đúng, khoan đã… tôi vừa nghe cái gì thế?
Sao đến đoạn quan trọng lại mất tiếng rồi?
Còn đang ngơ ngác, Tần Tiêu đã bế bổng tôi lên, siết nhẹ lấy cánh tay tôi, khiến tôi bất giác ngửa người về trước.
Anh khẽ cười: …
Rất lâu sau.
Chúng tôi đứng đối diện bên cửa kính sát đất.
Anh cắn nhẹ vành tai tôi.
“Tư Tư, em ngoan lắm.”
Mặt tôi đỏ ửng, cả người run rẩy.
Đến khi mệt tới mức không còn chút sức nào, ngón tay cũng chẳng động đậy nổi, tôi mơ màng thiếp đi.
Trước lúc ngủ, tôi thấy Tần Tiêu đặt vào lòng bàn tay tôi một sợi dây chuyền kim cương vuông hoàn mỹ 15 carat.
Sau đó, anh cúi xuống hôn lên lòng bàn tay tôi.
“Giang Tư, anh yêu em.”
---
Phiên ngoại:
Nhiều năm sau.
Tô Tây dắt theo một bé trai năm tuổi.
Còn tôi bế một cô bé mặc váy công chúa xòe phồng.
Hiếm có kỳ nghỉ, hai chúng tôi quyết định đưa bọn trẻ ra ngoài chơi.
Hai đứa nhỏ, đôi thanh mai trúc mã nhí…bị “vứt” vào khu vui chơi trẻ em.
Còn chúng tôi thì ngồi một bên, gọi hai ly trà trái cây mát lạnh.
Rồi bắt đầu… tám chuyện về Tần Tiêu và Cố Dực.
“Hôm nay sáng sớm đã có tin Cố Dực với nữ minh tinh yêu từ cái nhìn đầu tiên ở công ty đấy.”
“Xời, thấy chưa? Tớ đã nói rồi, đàn ông chẳng thằng nào tốt đẹp cả.”
…
Càng nói càng m.á.u lửa. Lúc thì mắt sáng rực, lúc lại ra vẻ thần bí.
Những quý bà ngồi bên cạnh sốt ruột muốn chết, hận không thể dí tai sang nghe lén.
Chúng tôi tám một hồi.
Tám xong, bỗng cảm thấy trong cái nhà này, chỉ có tôi và Tô Tây là “người tốt” chân chính.
Thật là… sướng!
---
Tối hôm đó, Tần Tiêu dè dặt hỏi tôi:
“Vợ à, Cố Dực lại cãi nhau với vợ nữa rồi. Nếu mà họ ly hôn thật thì…”
Tôi ngáp một cái:
“Nếu cô ấy ly hôn, tôi cũng ly hôn.”
Tần Tiêu lập tức im lặng, lặng lẽ đi sang một bên gọi điện, nghiến răng nghiến lợi:
“Nếu mày thật sự dám ly hôn, tao sẽ khiến mày thân bại danh liệt.”
Bên kia, Cố Dực im lặng hồi lâu.
“Mày bị điên à? Tao ly hôn thì liên quan gì đến mày?”
“Hơn nữa, là cô ấy muốn ly hôn, không phải tao. Giờ tao đang quỳ trên cái thớt giặt đồ đây này.”
“Cái tin đồn bậy bạ kia, tao đã xử thằng phóng viên đó rồi. Chỉ vì tao chớp mắt, nó lại bảo tao đưa tình với người ta.”
“Mày không giúp cũng thôi, nói mấy câu này làm gì? Liên quan quái gì đến mày?”
Tần Tiêu nhìn tôi một cái, lạnh giọng:
“Không liên quan cái con khỉ.”
“Liên quan lớn ấy chứ.”
---
Về đến nhà, Tần Tiêu cẩn thận ôm tôi vào lòng.
“Vợ à, trong lòng em, anh vẫn không bằng cô ấy à?”
Tôi chậc lưỡi.
“Ai bảo em quen cô ấy trước anh hả, cưng.”
Tần Tiêu nghiến răng.
So với chàng trai ngang ngược năm xưa, giờ đây anh đã có vẻ chững chạc hơn nhiều, chỉ là ánh mắt vẫn lạnh lùng, sắc bén.
“Đừng tưởng em quên. Một tháng ba chục triệu, còn tiết kiệm mua bao nhiêu thứ cho thằng đó, đến hôn một cái cũng không cho anh. Chiều nay còn cười toe toét với một quý bà trung niên bên ngoài nữa.”
…
Tôi là con một, định sẵn sẽ thừa kế gia nghiệp, nên công việc luôn cực kỳ bận rộn.
Sau khi con gái chào đời, đều là Tần Tiêu chăm sóc.
Ban ngày tôi đi làm, anh thì dẫn theo bảo mẫu, dì Trương…đến công ty, còn đặc biệt làm một phòng trẻ bên cạnh văn phòng.
Có thời gian là vào trông con.
Mẹ tôi từng nhiều lần khuyên tôi nên dành nhiều thời gian hơn cho con, nhưng tôi thực sự quá bận.
Những gì từng học ở nước Y, giờ tôi đã có thể ứng dụng ở trong nước.
Quy mô công ty đã gấp hơn mười lần thời bố tôi còn điều hành.
Ông không ít lần cảm thán: “Du học vẫn có khác.”
Tôi thì không nghĩ bản thân có gì hơn người.
Chỉ là thay đổi bao bì sản phẩm, nhấn mạnh vào thiết kế phù hợp với phụ nữ hơn.
Thêm vào đó, sản phẩm của bố tôi trước nay luôn có chất lượng tốt, danh tiếng vững chắc.
Chỉ cần thay đổi cách tiếp cận, là có thể phát triển mạnh.
Tần Tiêu chưa từng mang con đến làm phiền tôi trong giờ làm việc.
Còn tôi cũng rất hiếm khi có thời gian ở bên con. Hôm nay vừa khéo lớp học sớm nghỉ, tôi mới đưa con ra ngoài.
Tô Tây thì nhìn có vẻ tùy tiện, nhưng thực chất đang là giám đốc thiết kế trong công ty gia đình.
Phong cách thiết kế táo bạo, thành tích cũng không tệ chút nào.
Nhìn Tần Tiêu giờ phút này đáng thương như vậy, tôi bỗng mềm lòng.
Vươn tay vòng ra cổ anh, khẽ thì thầm vào tai anh một câu.
Mắt anh lập tức sáng rực.
Đêm nay, còn dài…
Và cả quãng đời sau của chúng tôi nữa.
(Hoàn)