KHI TÔI VÀ BẠN THÂN CÙNG NUÔI TRAI TRẺ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-04-17 15:09:32
Lượt xem: 358

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

14.

Không hiểu vì sao, tôi giơ tay lên, xuyên qua lớp sơ mi lụa mỏng, đặt lên cánh tay rắn rỏi của anh ta.

Đầu ngón tay khẽ vuốt ve.

Anh ta nhàn nhã nhìn tôi, cười khẽ.

Thấy anh cười, tôi thẳng thắn nói: "Yên tâm đi, chị sẽ không làm gì cậu đâu."

Tôi và Tô Tây đều là kiểu có “tâm lý sạch sẽ”.

Dù biết thời nay thoáng hơn nhiều, nhưng khi chọn đàn ông, vẫn thích loại “sạch”.

Không thì cũng đã chẳng thèm “bao nuôi” trai ngoan như Cố Dực và Tần Tiêu.

Chỉ vì… họ sạch sẽ.

Không phải kỳ thị nghề nghiệp gì đâu, chỉ là…bảo đụng tay một chút thì còn được, thật sự làm gì thì tụi tôi vẫn chưa đủ gan.

Nói cho vui thôi mà.

Nhìn đồng hồ, thấy cũng gần tới giờ rồi. Mai còn phải ra sân bay về nước.

Nghĩ đến việc sắp được ăn đậu hủ Tứ Xuyên, thịt kho tàu, giò heo hầm, vịt quay, gà luộc, gà cay, giò kho... tôi nuốt nước miếng một cái ực.

Ba năm rồi, tôi đã sống kiểu gì cơ chứ…

Tôi đứng dậy chuẩn bị đi, vỗ nhẹ lên tay anh ta: "Chị đi đây, có duyên sẽ gặp lại."

Nào ngờ, anh ta lấy điện thoại ra, chuyển ngược lại cho tôi 300 tệ.

Tôi ngơ ngác, chưa kịp hỏi, thì nghe giọng lạnh lùng của anh ta: "Cầm lấy mà mua một tuýp kem dưỡng da tay đi, chị gái."

"Áo sơ mi đặt may của tôi bị chị sờ đến xù hết cả rồi."

Tôi liếc nhìn cánh tay anh ta.

Ồ… đúng là có dấu vết thật.

Tô Tây vừa đi tới, định về cùng tôi, nhìn thấy liền phì cười.

Tôi đỏ bừng mặt.

Tức tối trừng mắt với anh người mẫu.

Vừa nãy tôi còn thưởng tiền cho cậu cơ mà!

Biết vậy chẳng thèm cho nữa!

Càng nghĩ càng tức, tôi kéo tay Tô Tây… đang cười đến gập cả người, rồi bước nhanh ra ngoài.

Ra khỏi bar, Tô Tây vẫn cười mãi không thôi.

Tôi cuối cùng cũng không nhịn được: "Cười nữa là biết tay chị đấy."

Cô ấy lau nước mắt ở khóe mắt, cả người run run cố nhịn cười: "Giang Tự à Giang Tự, mình không thể ngờ cậu lại sa sút đến mức này, ha ha ha..."

Tôi bực bội lườm cô ấy một cái, lặng lẽ bước lên xe đạp.

Tô Tây cũng không cười nữa.

Dù sao thì đi xe đạp, nếu cười... chẳng phải sẽ bị gió lùa vào bụng à?

15.

Tôi và Tô Tây vừa thở phì phò vừa đưa tay nhấn nút đèn xanh.

Bỗng thấy một chiếc Lamborghini xám dừng lại bên cạnh.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống.

Trước mắt, chính là anh người mẫu trong quán bar ban nãy.

"Chị gái, hai người cũng đi hướng này à, thật trùng hợp."

Mặt hai đứa tôi lập tức cứng đờ.

Giờ làm người mẫu giàu thế sao?

Chiếc Lambo này đâu phải hàng rẻ?

Nhưng nghĩ lại, quản lý từng nói anh ta có kinh nghiệm dày dặn, chắc là làm lâu năm rồi.

Với gương mặt thế kia, kiếm được như vậy cũng là không khó.

Chỉ là… vừa nãy tôi còn chuyển cho anh ta ba nghìn tệ.

Nghĩ đến lại đau lòng.

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Tôi lúng túng mở miệng: "Cái kia... tiền tip hồi nãy..."

Anh ta nhướng mày: "Chị sẽ không định đòi lại chứ?"

Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Sao có thể chứ..."

Dù trong lòng có thật sự muốn đòi lại, nhưng nhìn cái vẻ mặt kia của anh ta…

Tôi cũng không thể mất mặt tới mức đó.

Nói xong, tôi không chần chừ, bấm mạnh đèn xanh.

Rồi cùng Tô Tây đạp xe thẳng về căn hộ.

Nói thật, tôi rất đau lòng, rất muốn khóc.

Nhưng không thể khóc.

Bởi vì vừa đạp xe vừa khóc rất nguy hiểm, che mắt là không thấy đường, lau nước mắt là buông tay lái. Đời nào tôi lại muốn mất mạng vì ba nghìn tệ?

Đêm hôm đó, tôi đem nỗi đau chuyển thành cơn đói.

Một hơi ăn liền ba ổ bánh mì khô.

Suýt thì nghẹn c.h.ế.t, may mà Tô Tây phát hiện kịp, đổ cho tôi một chai nước đầy.

Tôi sợ hết hồn.

Nơi đất khách này, không thể ở lại được nữa.

Vì vậy, hai đứa thu dọn đồ đạc như gió.

Sáng sớm hôm sau, lập tức lên máy bay về nước.

Lúc máy bay hạ cánh, hai đứa tôi nước mắt lưng tròng nhìn những tòa nhà quen thuộc.

Ba năm qua, tôi và Tô Tây luôn nhớ tới quê hương mình. 

 

Nhớ lúc hai đứa đứng khóc nhè trước cổng sứ quán...

Cuối cùng cũng về rồi.

Tô Tây còn làm một cú shock, mở app giao đồ ăn, đặt một lèo 50 suất.

Cặp vợ chồng người Hoa đứng sau nhìn mà hết hồn.

"Cô gái, cô tổ chức tiệc à?"

Tô Tây phẩy tay: "Không ạ, tôi tự ăn."

---

16.

Lôi hành lý bước ra cửa sân bay.

Tôi và Tô Tây nhìn nhau cười.

Hai chị em Hán tặc tụi tôi, trở lại rồi đây!

Điện thoại tôi reo lên, là giọng vui mừng của bố: "Con gái, xuống máy bay chưa đấy?"

Nước mắt tôi ngắn dài.

Ra nước ngoài ba năm nay, vì sợ Tần Tiêu lần ra tung tích, tôi và Tô Tây không dám liên lạc thường xuyên với gia đình.

Mỗi năm chỉ lén mượn điện thoại của khách du lịch để gọi về, báo bình an.

"Con về rồi bố ạ. Bố mẹ ra đón con chưa?"

Bố tôi ngập ngừng một chút.

Tôi nghe rất rõ tiếng mẹ vang lên từ đầu dây bên kia: "Tứ Vạn!"

"Ù rồi!"

Bố tôi lắp bắp: "Ra rồi, ra rồi."

Tôi nhếch mép cười lạnh: "Đừng có lừa con, ông già. Rõ ràng con nghe thấy mẹ đang chơi mạt chược!"

Ông vội vàng nói: "Bố gọi tài xế đến đón con rồi, là một chiếc Alphard mui trần màu đỏ."

Tôi trợn mắt.

Lúc tôi đi du học, nhà tôi chỉ có hai con Mercedes nhỏ thôi mà?

Từ bao giờ có tiền mua luôn cả Alphard mui trần đỏ rực vậy?

Chẳng lẽ, ước mơ “cha già làm nên chuyện” của tôi đã thành hiện thực?

Vậy thì từ nay tôi nằm không hưởng phúc cũng được rồi!

Trong lòng hân hoan, tôi hí hửng bảo Tô Tây: "Không sao, cậu đi trước đi. Anh mình cũng cho người tới đón rồi."

Hai đứa vẫy tay tạm biệt, cùng bước về phía hai chiếc xe sang đậu phía trước.

Trên đường đi, trong đầu tôi còn đang tính toán…

Làm sao để chiếm được cái xe đó từ tay lão già kia.

17.

Tôi kiêu ngạo mở cửa xe, ngồi vào.

"Đi thôi, về nhà nào."

Nghĩ lại ba năm khổ sở ở nước ngoài, là ba năm đau lòng nhất của tôi, cũng là tám năm khô khốc nhất đời.

Tôi đã trở về, lần này, mọi thứ thuộc về tôi… tôi sẽ lấy lại hết.

Đang xúc động, tôi kéo cửa sổ xuống nhìn, thấy Tô Tây cũng vừa ngồi lên chiếc Mercedes đen kế bên.

Hai đứa bắt đầu tưởng tượng tương lai tươi đẹp sau khi về nước.

Đồng thời cùng quay sang nhìn tài xế, định bảo tài xế và vệ sĩ lái xe đi.

Nhưng từ gương chiếu hậu, tôi thấy…

Tần Tiêu đang ngậm điếu thuốc, ánh mắt bất cần nhìn tôi qua gương.

Còn bên kia, Cố Dực thì quay hẳn đầu lại: "Bảo bối, lâu rồi không gặp."

Tô Tây suýt ngất, còn tôi la toáng lên vì hoảng sợ.

Tần Tiêu thấy tôi sợ đến mức trắng bệch, khóe miệng cong lên một nụ cười mãn nguyện: "Chị gái, hoan nghênh trở về nước."

Tôi nhìn nốt ruồi nhỏ trên sống mũi anh ấy, suýt thì ngất xỉu.

Má ơi.

Y như đúc cái tên người mẫu hôm qua trong quán bar!

"Thích không? Anh cố tình dàn dựng đó."

Cái gì mà Vương Cường, rõ ràng là Tần Tiêu đóng giả.

Tôi đã thấy có gì đó sai sai từ đầu mà!

Tên này đúng là không từ thủ đoạn nào.

Không như Cố Dực bên kia, người ta ít nhất còn không bày trò như hắn.

Còn Tần Tiêu?

Diễn như vậy không vào showbiz thì phí cả tài năng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-toi-va-ban-than-cung-nuoi-trai-tre/chuong-3.html.]

Tôi lắp bắp, nghiến răng đe dọa: "Anh dùng giấy tờ giả, tôi sẽ báo công an!"

Hắn cười khẩy: "Tư Tư, em có chứng cứ không? Hơn nữa, đó là giấy tờ ở 1Ý, em báo được sao?"

Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.

Tần Tiêu vươn tay, tôi lập tức mở cửa xe, tính chạy.

Bên kia, Tô Tây cũng phản ứng lại…vội vàng mở cửa thoát thân.

Tần Tiêu cau mày, xuống xe tóm lấy tôi nhét lại vào ghế.

Tôi lại mở cửa bên kia, tiếp tục thoát thân.

Hắn: …

---

18.

Tôi vừa định kéo Tô Tây chạy trốn.

Ai ngờ bên kia, Cố Dực đã ôm gọn Tô Tây ném lên xe, khóa cửa, rồ ga chạy mất.

Chị em ơi.

Chắc lần này tôi không cứu được cậu rồi.

Còn tôi thì bị Tần Tiêu đè xuống ghế.

Hắn dùng cà vạt trói hai tay tôi lại.

"Chị gái, cuối cùng cũng biết sợ rồi à?"

"Hôm qua không phải còn mạnh miệng bảo, về Bắc Kinh rồi, em sẽ nuôi anh sao?"

"Còn nói sẽ nuôi anh cả đời cơ mà..."

Trong mắt hắn, là sự châm chọc cay nghiệt.

Rồi hắn nghiến răng nói: "Câu đó, chị…mẹ nó đã nói với bao nhiêu người rồi?"

Tôi muốn khóc mà không khóc được.

Xe dừng ở căn hộ nhỏ ba năm trước.

Mọi thứ bên trong y hệt như lúc tôi rời đi.

Tần Tiêu ném tôi lên giường, mặt lạnh như tiền.

Tôi vùng vẫy, nhưng anh giữ chặt sau đầu tôi, cúi xuống hôn tới tấp.

Anh quá mạnh mẽ, tay siết chặt sau đầu tôi đến nổi gân.

Nụ hôn kịch liệt đổ xuống, xoắn xuýt.

Ngón tay dài của hắn luồn vào váy tôi, dần dần tiến lên.

Tôi suýt bật khóc, ra sức đẩy vai anh ấy: "Tần Tiêu!"

Anh đáp một tiếng, giọng mềm như nhung.

Hôn lên giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi.

Ánh mắt dừng lại ở môi tôi, sâu thẳm mà nguy hiểm.

"Khóc sớm quá rồi đấy."

Khi còn yêu nhau, tôi luôn nghĩ anh ấy ngông cuồng, lạnh lùng nhưng có phần yếu đuối chỉ mình tôi nhìn thấy.

Không ngờ tất cả chỉ là diễn kịch.

Còn tôi và Tô Tây, chẳng qua là một trò chơi của bọn họ.

Nhưng chúng tôi biết rõ quy tắc của cái giới đó…ai cũng kiêu ngạo, ai cũng thủ đoạn.

Bị chúng tôi đá, không cam lòng, thì quay ra trả thù.

Nhưng vì sao chứ?

Vì sao chúng tôi phải dính dáng đến họ?

Tôi và Tô Tây không phải kiểu nữ chính ngây thơ vô dụng.

Sở dĩ tránh né là vì biết rõ điểm yếu của mình, chính là người nhà.

Chỉ cần Tần Tiêu hay Cố Dực có ý đồ, thì việc kinh doanh của gia đình sẽ sụp đổ ngay.

Hơn nữa, tôi vốn đã định đi du học, nên mới chạy trốn vội vàng cùng Tô Tây.

Tôi giơ tay, chặn lại những ngón tay đang không ngừng xâm nhập của anh.

"Tần Tiêu, anh mẹ nó đã đính hôn ba năm rồi, sắp cưới vợ rồi đấy."

"Còn biết xấu hổ không?"

"Dù trước kia tôi có bắt nạt anh, cũng do anh lừa tôi trước cơ mà?"

Anh im lặng một lát, bỗng nhiên bật cười.

"Chị gái, chị không biết à, người đính hôn với anh ba năm trước… là chị đấy."

"Còn sắp cưới gì đó, nếu anh không tung tin, chị có về không?"

"Chỉ là hôm đính hôn hôm đó, chị chạy mất."

"Chị bảo làm sao bây giờ? Một mình anh hoàn thành lễ đính hôn, chị biết thiên hạ cười nhạo anh thế nào không?"

Tôi ngẩn người.

Nhưng vẫn muốn nghe tiếp: "Họ cười nhạo gì?"

Anh từ từ kéo khóa váy bên hông tôi xuống.

Cúi sát tai tôi, giọng trầm đục: "Tất nhiên là cười nhạo… vợ anh chạy mất tiêu rồi."

Tôi: …

19.

Tôi nhất thời không biết lời anh ấy nói là thật hay giả, nhưng tôi biết, Tần Tiêu sẽ không thèm lừa tôi bằng chuyện này.

Với thân phận của anh, nếu thật sự đã đính hôn với người khác, giấu được bây giờ, cũng giấu không nổi lâu.

"Hồi đó… sao anh lại giả làm bartender trong quán bar?"

Tôi nhìn anh ấy khi hỏi.

Anh cười nhẹ: "Em nói thử xem?"

Thấy ánh mắt tôi tránh né, anh cắn khẽ vành tai tôi. "Lần đầu tiên gặp em ở sân bóng rổ, anh đã thích em rồi."

"Nhưng em… quá sợ anh."

Tôi trừng mắt nhìn anh, ai bảo hồi đó danh tiếng anh trong trường quá kém chứ.

Anh ấy bế tôi lên, mắt hơi đỏ: "Giang Tư, anh nhớ em đến phát điên rồi."

---

20.

Tối hôm đó, tôi nhắn cho một người bạn cũ trong giới…cũng là bạn học cũ của tôi và Tô Tây.

Hỏi về chuyện liên hôn giữa nhà họ Tần và nhà tôi.

Mới biết được, lúc đó chính Tần Tiêu đề nghị kết thân.

Ba mẹ tôi thấy được chia 20% cổ phần từ nhà họ Tần, lại nhìn gương mặt đẹp trai của Tần Tiêu, liền hận không thể gói tôi lại giao hàng tận nơi.

Ngay lập tức đồng ý.

Thì ra hôm đó anh ấy định cầu hôn tôi.

Nhưng khi anh ấy quay về đón tôi…tôi đã bay ra nước ngoài.

Cố Dực cũng định hôm đó cầu hôn Tô Tây.

【Hôm đó, Tần thiếu và Cố thiếu lái xe đuổi theo các cậu ra sân bay, bị tai nạn xe, nằm viện hơn một tháng.】

【Tống Miên ban đầu đã ký hợp đồng với công ty giải trí, vì dự tiệc đóng máy mà để lộ chuyện với Cố Dực, sau đó bị bóc đủ loại scandal, bị phong sát.】

Tôi im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn kể lại tất cả cho Tô Tây.

Trên đường về, tôi đi ngang thư phòng nhỏ.

Trên tường đầy ắp ảnh tôi ở Ý.

Còn có cả một bức tường lịch.

Bên dưới từng dòng chữ rồng bay phượng múa…viết đầy nỗi nhớ suốt ba năm.

Tôi nhớ tới công việc rửa chén chỉ làm 30 phút mỗi ngày.

Nhớ tới học bổng từ các nhà từ thiện…

Còn nhớ tới bóng người áo đen che chắn cho tôi trong vụ nổ s.ú.n.g năm đó.

Tôi khẽ cười.

Tôi và Tô Tây không phải loại tiểu bạch liên yếu đuối.

Đúng là khi đó Cố Dực và Tần Tiêu đã lừa chúng tôi.

Nhưng dù chúng tôi có lật bài ngửa, chỉ cần họ không buông tay, chúng tôi cũng chẳng làm gì được.

Chỉ là…lúc đó đúng lúc chúng tôi định du học, nên thuận theo nước mà… chuồn thôi.

Về đến phòng, tôi thấy Tần Tiêu đang thu dọn hành lý giúp tôi.

Tôi bước tới, ôm lấy eo anh ấy.

Anh sáng mắt: "Muốn anh à?"

Tôi: …

"Ừ."

---

21.

Hôm sau.

Tần Tiêu vẫn đưa tôi về nhà.

Trước khi xuống xe, hắn nghiêng đầu nhìn tôi, ngón tay thon dài gõ lên vô lăng: "Tư Tư, đừng rời xa anh nữa. Anh sẽ không ép em."

"Được."

Anh cong môi cười, thấy tôi thản nhiên như vậy, liền ghé sát hôn nhẹ lên môi tôi.

Hơi thở nóng hổi phả vào sống mũi tôi.

"Nhớ nhắn tin cho anh. Không được bơ anh."

Tôi gật đầu.

Về đến nhà…thứ chào đón tôi không phải cái ôm yêu thương của ba mẹ, mà là ngôi nhà trống hoác.

Hỏi mới biết, ba mẹ đi du lịch châu Âu rồi.

Tôi còn chưa kịp thở phào thì nhận được điện thoại từ trợ lý của ba: "Giang tiểu tổng, mai sáng cô đến công ty lúc mấy giờ để tôi sắp xếp cuộc họp?"

Tôi: ???

Nói đại một cái giờ xong, tôi gọi cho ba.

Ông cười hì hì: "Ờ thì, ba với mẹ con…ba năm chưa du lịch cùng nhau, cũng nên nghỉ ngơi chớ."

"Con học xong về rồi, mấy việc này con cũng nên tập làm dần."

"Con gái à, ba mẹ mãi yêu con."

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi vọng ra: "Ông xã, nhanh lên, bên này có con cua nè!"

"Ờ, tới liền~"

Loading...