Nhưng mà, thà là anh cứ quên hết đi tất cả mọi chuyện thì lại còn tốt hơn. Một ngọn lửa giận dữ bỗng dưng lại bốc lên ngùn ngụt ở trong lòng tôi, bàn tay của tôi run run mà nhắn một tin nhắn cho anh rằng:
"Ai đã cho phép anh được tự ý trả nợ giúp cho tôi vậy hả?"
"Trả xong rồi thì chẳng phải là sẽ tốt hơn hay sao? Em cũng sẽ không cần phải vất vả mà làm nhiều việc cùng một lúc nữa."
"Tôi không hề cần đến điều đó."
"Dư Minh ơi, em đừng có mà bướng bỉnh nữa mà. Thật ra thì anh cũng nên làm điều này từ rất lâu rồi mới phải. Cái số tiền thuốc men cho ông của anh vào ngày xưa đó, thì anh cũng đã luôn muốn được trả lại cho em rồi."
Những lời nói của anh lại một lần nữa khiến cho trái tim của tôi phải đau đớn thêm bội phần.
"Tôi sẽ cố gắng tích cóp tiền bạc rồi sẽ trả lại hết cho anh sau. Kể từ bây giờ trở đi, ngoài những chuyện liên quan đến công việc ra, thì chúng ta cũng không cần phải liên lạc gì với nhau nữa đâu."
Dương Cảnh Chi đã gọi điện thoại cho tôi rất nhiều lần, nhưng mà tôi đều không hề chịu nghe máy cả. Tôi đã xin nghỉ phép thêm một ngày nữa, rồi lại tự nhốt mình ở trong phòng, ngủ một cách li bì không biết trời đất gì nữa.
Cứ như thể là tôi đang muốn được bù lại cho tất cả những giấc ngủ mà mình đã bị thiếu thốn suốt cả mấy năm qua vậy.
Đến sáng ngày hôm sau, thì mẹ của tôi mới nói cho tôi biết một chuyện. Rằng Dương Cảnh Chi đã đứng ở dưới nhà của tôi suốt cả một đêm dài rồi.
Tôi đi bằng tàu điện ngầm để đến chỗ làm. Dương Cảnh Chi cũng đã bỏ lại chiếc xe Porsche của mình, rồi lại đi tàu điện ngầm cùng với tôi.
Đến tối thì tôi lại tiếp tục đi làm thêm ở KTV. Anh cũng đã đặt một phòng nhỏ ở đó, rồi lại ngồi ngay ở ngoài cửa, nhìn tôi ra vào không ngừng.
Anh cứ như thể là một bức tượng đá biết đi vậy, hễ cứ tôi đi đến đâu, thì anh lại theo đến đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-tinh-yeu-la-su-giao-dich/15.html.]
Cứ lặp đi lặp lại như vậy suốt cả mấy ngày liền.
Cuối cùng thì tôi cũng đã không thể nào mà chịu đựng nổi được nữa rồi, tôi mới nói với anh rằng:
"Anh đừng có mà theo dõi tôi nữa."
"Nếu như mà anh không theo dõi em nữa, thì em lại sẽ biến mất đi mất."
Anh đưa ngón tay ra mà đếm từng việc một:
"Em đã biến mất đến một thành phố khác này, rồi lại còn biến mất vào trong một cái cầu thang nữa này, rồi lại còn biến mất đến mức không thèm nghe cả điện thoại nữa này... Em thật sự đã khiến cho anh không thể nào mà yên tâm nổi được một chút nào cả."
Tôi nghẹn lời không biết phải nói gì nữa:
"Tôi cũng đã hứa với anh rằng tôi sẽ trả lại tiền cho anh rồi mà, tôi cũng sẽ không bao giờ biến mất đi đâu nữa đâu. Giữa người với người với nhau thì cũng còn phải có một chút gì đó gọi là tin tưởng chứ hả?"
Dương Cảnh Chi khẽ nhíu mày lại một chút:
"Em vừa mới nói cái gì vậy hả? Anh đâu có cần em phải trả lại tiền cho anh đâu cơ chứ."
Anh vẫn cứ như một cái bóng luôn luôn ở phía sau lưng của tôi vậy. Cho đến tận ngày thứ Sáu tuần đó, thì anh đã không còn đến nữa rồi.
Từ Vãn Tinh đã gọi điện thoại đến cho tôi, giọng nói của cô ấy mang đầy vẻ giận dữ:
"Dương Cảnh Chi đã đánh người rồi đó."
Dương Cảnh Chi đã ra tay đánh Tiêu Huy.
Nguyên nhân của sự việc là do vào ngày hôm nay, cả hai người bọn họ đã cùng nhau tham gia vào một buổi gặp mặt quan trọng ở trong ngành.