Khi Nữ Phụ Lên Sàn - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-21 18:54:24
Lượt xem: 501
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
7.
Mãi đến khi xuống xe, tôi vẫn khư khư quấn chặt lấy áo khoác.
Tạ Diễn Châu đưa tôi vào phòng ngủ của anh.
Anh tiến, tôi lùi.
Cuối cùng bị ép đến mức ngồi phịch xuống giường.
Chiếc áo khoác trượt khỏi vai, để lộ làn da trắng mịn như ngọc.
Tạ Diễn Châu cúi người xuống, hai tay chống bên hông tôi, giam chặt tôi giữa vòng tay mình.
Ánh mắt anh ta dán chặt lấy tôi, y hệt ánh nhìn lạnh lùng của loài rắn độc đang quan sát con mồi.
Còn tôi — chỉ cần ngoan ngoãn làm một con thỏ không còn sức phản kháng là được.
Cùng lắm thì… cắn lại một cái, vừa đủ để tăng thêm chút thú vị.
“Chia tay với Lâm Xuyên, đến bên anh… thế nào?”
Tạ Diễn Châu khẽ hỏi.
“Anh… anh đang nói cái gì vậy!”
Tôi tái mặt, theo phản xạ đẩy anh ra.
Nhưng sức đàn ông áp đảo, tôi chẳng làm gì được, trái lại còn bị anh kéo vào lòng.
Tạ Diễn Châu nâng cằm tôi lên, buộc tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
“Nhìn kỹ đi, anh với cậu ta khác nhau chỗ nào?
Vì sao không thể là anh?”
Mắt tôi lập tức đỏ hoe, nước mắt trào ra:
“Anh à… đừng như thế này.”
Không biết là lời nào đã kích thích anh ta.
Tạ Diễn Châu bỗng áp sát, như thành kính mà ngậm lấy những giọt lệ lăn dài trên má tôi.
Từng giọt, từng giọt.
Dần dần, chẳng biết là hôn hay là cắn.
Cảm giác nhột nhột đến ngứa ngáy cả người.
Hơi thở anh ta ngày một dồn dập.
Tôi chớp lấy cơ hội, cắn mạnh một cái lên cổ anh ta.
Lợi dụng lúc Tạ Diễn Châu đau đớn khẽ rên, tôi vội vã vùng ra bỏ chạy.
Nhưng tôi biết… chạy cũng vô ích.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, tôi bị anh ta nhấc bổng, quăng ngược lên giường.
Mà anh ta cũng như tôi dự đoán, đè người xuống.
Tôi không kháng cự, chỉ im lặng chờ đợi bước cuối cùng ấy.
Dù sao, Tạ Diễn Châu cũng đã cương cứng đến mức không thể che giấu.
Chỉ là tôi không ngờ, anh chỉ dụi mặt vào hõm cổ tôi:
“Thẩm Lê… giúp anh được không?
Dùng tay… là được rồi.”
Anh nắm lấy tay tôi, dẫn dắt từng chút một.
Giọng khàn khàn, lại mang theo chút van nài của một chú cún con.
Thật là phiền phức.
Tối qua cũng thế — tôi giả say, ra đủ mọi chiêu, anh cũng chỉ dừng lại ở việc dùng tay.
Nếu đêm qua tôi thành công, thì hôm nay đâu phải đến nước này.
Hôm nay… nhất định phải “xử lý” cho trót!
Tôi trở mình, vòng tay qua cổ anh, cưỡi ngược lên người anh:
“Anh… chỉ lần này thôi, đừng để Lâm Xuyên biết nhé, được không?”
Tôi rụt rè dâng môi lên, chạm vào môi anh.
Sau đó, anh liền đổi khách thành chủ, hoàn toàn chiếm lĩnh thế chủ động.
Căn phòng tràn ngập mùi mồ hôi và thân thể.
Không biết đã qua bao lâu.
Tôi nhìn đèn trần mà hoa cả mắt, như nhìn thấy hai ba cái chập chờn.
“Đừng để lại dấu vết… Lâm Xuyên sẽ phát hiện…”
Tôi còn không biết sợ mà thốt ra câu đó.
Phía sau, tiếng Tạ Diễn Châu khẽ hừ lạnh một tiếng.
Ngay sau đó là lực đạo mạnh hơn gấp bội.
“Thẩm Lê… tập trung cho anh.”
8.
Sau đêm hôm đó, tôi lại càng cố tránh xa Tạ Diễn Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-nu-phu-len-san/chuong-4.html.]
Nhưng kỳ lạ thay, chúng tôi cứ liên tục "vô tình" chạm mặt nhau.
“Anh thấy em đang né tránh anh?”
Trong quán cà phê, Tạ Diễn Châu gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt không vui.
“Chúng ta đã nói rồi… chỉ một lần thôi.”
Tôi khẽ đáp, giọng gần như không thành tiếng.
Chỉ khi nghe tôi mở lời, anh mới khẽ cười:
“Anh đâu có đồng ý như thế.”
Anh đẩy chiếc hộp nhung đỏ về phía tôi, giọng đã dịu đi nhiều.
Trong hộp, một chiếc nhẫn kim cương hồng lấp lánh — không chỉ sáng mà còn nặng ký.
“Em là gì trong mắt anh?”
Tôi khàn giọng, mắt đỏ hoe.
“Chỉ là thứ để anh đổi lấy lợi ích bằng thể xác sao?”
Nói xong, tôi xoay người bỏ đi không ngoảnh lại.
Tạ Diễn Châu vội đuổi theo, giọng gần như cuống quýt:
“Không phải! Anh chưa từng nghĩ về em như thế.
Chỉ là… chiếc nhẫn bạc cậu ta tặng em, không xứng với em chút nào.
Ở bên anh… không tốt sao? Anh kém gì cậu ta?”
Kém gì ư?
Anh kém ở chỗ — Tạ Lâm Xuyên là nam chính, còn anh… chỉ là kẻ bắc cầu cho tuyến tình cảm của cậu ta.
Cuối cùng cũng giống như tôi — kết cục bi thảm.
“Anh tốt nhưng đừng ép em nữa, được không?”
Nước mắt tôi lại không kìm được mà rơi xuống.
Tạ Diễn Châu giơ tay định lau giúp tôi,
Tôi tránh đi, quay đầu bước vội.
【Sao tôi cứ cảm thấy anh trai thật lòng thích nữ phụ ấy nhỉ?】
【Ảo giác thôi. Cả đời anh ta đều sống trong cái bóng của em trai, gặp phải một nữ phụ si tình như vậy, ghen đến phát điên nên mới muốn giành giật.】
Tạ Diễn Châu và Tạ Lâm Xuyên là song sinh.
Nhưng họ không lớn lên cùng nhau.
Vì một số lý do, cha họ từng vì vợ mà đoạn tuyệt với gia tộc.
Tạ Lâm Xuyên được sống cùng cha mẹ, còn Tạ Diễn Châu thì do Tạ lão gia nuôi dạy.
Từ nhỏ, Tạ Lâm Xuyên được nuôi lớn trong tình yêu thương.
Còn Tạ Diễn Châu, gánh vác quá nhiều, sống trong kỷ luật và nghiêm khắc.
Cha mẹ luôn yêu thương Lâm Xuyên.
Sau này, khi hai bên làm lành, vì cảm thấy có lỗi với Lâm Xuyên, ông nội còn định sửa di chúc, chia cho cậu ta ba phần tư tài sản.
Nhưng ông già đó lại quên mất — bao năm qua, người đứng mũi chịu sào lo toan gia nghiệp là ai.
Tạ Lâm Xuyên chỉ biết miệng nói không cần gia sản, tay thì vẫn không ngừng nhận lấy mọi lợi ích, vừa ăn vừa giả vờ thanh cao.
Cậu ta chán ghét chuyện liên hôn, nhưng lại chẳng hề bài xích Lâm tiểu thư.
Thậm chí, hai người họ đã thích nhau từ thời cấp ba.
Khi ấy, Tạ Lâm Xuyên còn chưa biết thân phận mình, chỉ có thể âm thầm ngưỡng mộ tiểu thư nhà họ Lâm.
Tôi còn nhớ rõ, có một dòng bình luận từng nói về cái kết của Tạ Diễn Châu:
Sau khi ông nội sửa di chúc, anh ta không phục.
Chờ ông mất, liền tìm cách thay đổi lại nội dung, khiến Tạ Lâm Xuyên chẳng được hưởng một đồng.
Nhưng nhờ có nhà họ Lâm hậu thuẫn, Tạ Lâm Xuyên đã vạch trần tất cả, giành lại quyền kiểm soát tập đoàn.
Tạ Diễn Châu cho rằng mọi thứ quá bất công, tức giận đến mức định lái xe đ.â.m c.h.ế.t em trai.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Nhưng nam chính thì luôn có hào quang bảo vệ.
Cuối cùng, xe của anh ta lật xuống vực sâu, c.h.ế.t không toàn thây.
Còn tôi thì sao?
Vì từng bị Tạ Diễn Châu giam lỏng, nên sau khi anh ta chết, tôi cũng không được ai đoái hoài, c.h.ế.t đói trong cô độc.
Cái c.h.ế.t của tôi, giống như một trò đùa ác ý mà tác giả bày ra.
Bởi vì… Tạ Lâm Xuyên biết rõ tôi bị giam ở đâu.
Nhưng lúc đó, anh ta còn đang bận âu yếm ngọt ngào với nữ chính, nào rảnh mà để tâm đến sự sống c.h.ế.t của tôi.
Có lẽ với nữ phụ như tôi, càng bị đối xử tệ bạc, thì tình yêu của nam nữ chính lại càng trở nên “cao quý và sâu sắc”.