Nhớ lại năm năm trước, khi công ty mới thành lập, tôi cũng là trợ thủ đắc lực của Hứa Mặc, cùng anh ta kề vai chiến đấu, cùng nhau thử nghiệm thuốc.
Chúng tôi khi ấy, dù cãi vã không ngừng, nhưng tình cảm lại chân thành nhất.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của Đào Lâm Lâm đã thay đổi tất cả.
Cô ta tốt nghiệp trường danh tiếng ở nước ngoài, xinh đẹp quyến rũ, lại rất biết chiều lòng đàn ông.
Hứa Mặc cần người phụ nữ như vậy, còn mục tiêu của Đào Lâm Lâm cũng rất rõ ràng – tiếp cận Hứa Mặc và leo lên vị trí mong muốn.
Ban đầu, tôi chỉ phát hiện son môi và kẹp tóc trong túi áo Hứa Mặc, rồi sau đó là vết phấn nền trên cổ áo và mùi nước hoa ở ống tay áo.
Cho đến hôm nay, họ đã sống chung và thậm chí chuẩn bị có con.
Còn người chồng của tôi dường như đã hoàn toàn quên mất anh ta vẫn còn một người vợ đang mang bệnh ung thư.
Không chỉ có mỗi Đào Lâm Lâm, những năm qua phụ nữ bên cạnh Hứa Mặc chưa bao giờ dứt.
Dù sao thì, đối với một người đàn ông không ngừng nghiên cứu Vi ag ra, cám dỗ quả thật quá nhiều.
Tôi không phải là không muốn can thiệp, chỉ là mỗi khi tôi cố gắng bày tỏ, anh ta luôn hùng hồn biện bạch:
"Tất cả những gì tôi làm đều là vì công ty, vì cuộc sống tươi đẹp tương lai của chúng ta."
"Là một người đàn ông, tôi có nhu cầu sinh lý riêng, em không thể đáp ứng, đúng không?"
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Quả thật, tôi không thể đáp ứng những nhu cầu đó của anh ta.
Trong quan niệm của anh ta, nếu người vợ không thể làm hài lòng người chồng, thì việc anh ta ngoại tình trở thành lẽ đương nhiên.
Thật là một logic hoang đường đến mức nào.
Nếu không phải vì tai nạn ba năm trước, đời tôi đâu đến nỗi thê lương thế này.
Cốc nước ấy không khiến tôi thực sự sốt, nhưng tôi vẫn phải giả vờ yếu ớt để lấy lòng thương hại; nếu không khiến cặp nam nữ vô liêm sỉ này ghê tởm đến chết, tôi nhất định không bỏ qua.
Hứa Mặc tuy ở viện bầu bạn với tôi, nhưng điện thoại của anh ta cứ reo liên hồi, lúc thì chó nhà Đào Lâm Lâm cần tắm, lúc thì bóng đèn nhà cô ta không sáng, hoặc bồn cầu bị tắc; những chuyện vụn vặt của Đào Lâm Lâm dường như lúc nào cũng quan trọng hơn cả tôi - người vợ tào khang này.
Sau này tôi mới biết, trong lúc tôi đang hôn mê, Đào Lâm Lâm lại lấy cớ mang tài liệu để lén lút gặp anh ta trong nhà vệ sinh bệnh viện.
Thật là đáng nôn mửa.
"Ồ, em tỉnh rồi à? Thấy đỡ hơn chưa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-nguoi-vo-phan-cong/chuong-4.html.]
"Em không sao."
Hứa Mặc đưa tay định sờ trán tôi, tôi theo bản năng né tránh, vẻ ghét bỏ trên mặt tôi khiến anh ta hơi bất ngờ.
"Em vẫn trách anh, trách Lâm Lâm sao?"
"Nếu muốn trách thì cứ trách anh này, không liên quan đến Lâm Lâm. Cô ấy đang mang thai, tâm trạng không ổn định, em nên thông cảm cho cô ấy."
"Ừ nhỉ, việc cô ta mang thai mới là quan trọng nhất."
"Đứa bé vô tội, em luôn biết anh muốn có con mà."
"Nếu không có chuyện đó, em cũng đã có con của mình rồi."
"Đừng nhắc nữa, quên chuyện quá khứ đi. Cứ canh cánh trong lòng thế này chẳng tốt cho cả anh lẫn em."
"Dù sao em cũng là phụ nữ, trinh tiết là quan trọng nhất đối với phụ nữ mà, phải không?"
Hừ hừ, đối với anh ta thì có! Đây chính là người đàn ông tôi từng yêu sâu đậm.
"Nếu không có cô ta, làm sao em phải chịu sự bắt nạt của những kẻ đó! Sao em lại phải rơi xuống cái mức này!"
"Sa Lệ, em!"
"Sao? Chẳng lẽ anh quên rồi à?"
"Câm miệng! Đừng nói nữa!"
"Tôi cứ nói đấy! Tôi là nạn nhân, dựa vào đâu mà không được nói!"
"Im đi! Im đi! Im đi!"
Hứa Mặc xúc động, dùng sức bịt miệng tôi lại.
Những uất ức suốt ba năm qua khiến tôi gần như nghẹt thở, tôi dựa vào đâu mà không được nói!
Tôi chợt há to miệng, cắn thật mạnh vào người Hứa Mặc.
Không ngờ, anh ta lại phản tay cho tôi một cái tát thật vang.
Sau một trận ù tai, tôi chỉ nghe thấy anh ta ghét bỏ nói một tiếng: "Đồ điên."
Được, vậy thì tôi sẽ điên cho anh ta xem!