Khi Mọi Cảm Giác Đều Đổi Thay - Phần 3

Cập nhật lúc: 2025-04-05 17:32:40
Lượt xem: 124

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

9

“Em có uống rượu không?”

Liên Diệp nhíu mày. Anh ta hoàn toàn phớt lờ cái tát mà tôi vừa dành cho.

“Rõ ràng em không uống được, sao lại uống nhiều thế?”

Anh ta đưa tay định chạm vào trán tôi. Tôi lập tức lùi lại, né tránh.

“Anh đang làm gì vậy?”

Tôi giận. Nhưng điều khiến tôi buồn hơn cả, là sự quan tâm nửa vời và rẻ tiền ấy của Liên Diệp — nó cứa vào tim tôi như một vết d.a.o vô hình.

Liên Diệp thoáng mất kiên nhẫn, nhưng vẫn cố kiềm chế, không nổi nóng.

“Tiểu Khả… tuy rằng chúng ta không thể ở bên nhau, nhưng anh và em đã lớn lên cùng nhau, quen biết bao nhiêu năm rồi. Anh sẽ không làm ngơ với em như trước nữa. Em hãy sống tốt, đừng bướng bỉnh. Biết đâu… chúng ta vẫn có thể quay lại như xưa.”

Tôi bật cười — một tiếng cười thật sự giận dữ, mỉa mai và đầy uất nghẹn.

“Như xưa á? Xưa là thế nào? Là cái lúc tôi đuổi theo anh còn anh coi tôi như không khí? Hay lúc anh nhục mạ tôi trước mặt bạn bè để làm trò cười? Hay cái lúc cả thế giới đều biết mối quan hệ giữa anh và Lục Châu, chỉ có mỗi Lý Khả này là không hề hay biết, để rồi bị đem ra chế giễu như một con hề?”

Tôi gằn giọng, từng chữ như đ.â.m vào lòng n.g.ự.c mình:

“Tôi nói cho anh biết, Liên Diệp. Yêu anh — chính là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi.”

“Tôi không đáng nhận lấy tình yêu đó. Nếu được làm lại từ đầu, tôi sẽ không bao giờ sống như vậy!”

Nói xong, nước mắt lặng lẽ trào ra.

Nhưng tôi biết… đó không phải nước mắt của tôi, mà là của Lý Khả.

Tôi nghe thấy một tiếng thì thầm trong lòng, như một lời giải thoát sau cùng:

“Cảm ơn.”

Ngay khoảnh khắc đó, tất cả bám víu còn sót lại trong tôi — cũng tan biến.

Liên Diệp sững sờ, đứng lặng rất lâu.

Anh ta giơ tay lên, như muốn lau nước mắt trên mặt tôi.

Tôi lùi lại, kiên quyết.

“Anh Liên, xin hãy tự trọng.”

Màn đối đầu ồn ào của chúng tôi đã khiến không ít người chú ý.

“Ừm…”

Một giọng nói vang lên — là Lục Châu. Không biết từ lúc nào cô ta đã có mặt.

Cô ta bước đến gần Liên Diệp, giọng nói có phần dè dặt:

“Em thấy hơi khó chịu… hay là mình đi trước nhé?”

Nhưng Liên Diệp — người từng xem cô ta như bảo vật — lại không đáp.

Anh ta chỉ lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt đầy phức tạp.

Muốn nói gì đó, nhưng không thể.

Còn tôi, tôi chẳng buồn quan tâm đến việc họ sẽ làm gì tiếp theo.

Ánh mắt tôi bị hút vào bóng tối phía sau…

Một ánh nhìn sâu, dài, lặng lẽ.

Đôi mắt kia — lạnh lùng nhưng thật, không còn dịu dàng như xưa.

Nhưng… trong khoảnh khắc đó, chúng tôi đều hiểu nhau.

Không cần nói gì cả.

Liên Mẫn bước xuyên qua đám đông, tiến thẳng về phía tôi.

Anh nắm lấy tay tôi.

Tôi khẽ tựa vào người anh, để mặc anh ôm tôi thật chặt.

Liên Mẫn nhìn quanh, mỉm cười và tuyên bố trước tất cả mọi người:

“Tôi xin giới thiệu vị hôn thê của tôi.”

“Chúng tôi sắp kết hôn.”

10

Yêu từ cái nhìn đầu tiên, yêu từ cái nhìn thứ hai, rồi đến cái nhìn thứ ba, và rồi chúng ta sẽ mãi mãi không thể tách rời, bất kể chuyện gì xảy ra.

Lúc này tôi không hề hay biết những tin đồn về câu chuyện của chúng tôi đã được thổi phồng đến mức nào.

Trước mặt tôi là một bản thỏa thuận và một thẻ ngân hàng.

Tôi đã giả vờ làm vị hôn thê của anh ấy suốt nửa năm qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-moi-cam-giac-deu-doi-thay/phan-3.html.]

Anh ấy trả một mức thù lao cực kỳ hào phóng và công bằng.

Nếu như trước đây, tôi còn chút lo lắng vì nhiều lý do, thì khi biết được khuynh hướng t.ì.n.h d.ụ.c của nhân vật phản diện, tôi đã hoàn toàn quyết định ký vào bản hợp đồng này.

“Rất vui được làm việc với anh, anh Liên.”

Lần này, tôi thật sự mỉm cười hạnh phúc.

Liên Mẫn nhướng mày, cười nói:

“Anh Liên?”

Tôi ngay lập tức hiểu ra, nếu muốn diễn tròn vai thì phải làm tới cùng.

Vậy là, tôi ngượng ngùng đáp lại:

“Được thôi, chồng ạ.”

11

Chúng tôi bắt đầu đi chơi cùng nhau và tham dự nhiều sự kiện khác nhau. Hành động ngọt ngào chỉ để chọc tức những người không muốn thấy chúng tôi hạnh phúc.

Lúc đầu, tôi hơi lo lắng và sợ rằng mình sẽ làm ông chủ lớn không vui, nhưng sau một thời gian, tôi nhận ra rằng mặc dù anh ấy có vẻ u ám và lạnh lùng, nhưng thực sự rất tốt với nhân viên của mình.

Anh ấy giúp tôi đuổi những kẻ cho vay nặng lãi đến đòi nợ, chăm sóc tôi suốt đêm khi tôi không khỏe, chuẩn bị những bất ngờ nho nhỏ trong cuộc sống hàng ngày và kỷ niệm từng ngày một, ngay cả những điều nhỏ nhặt mà tôi cảm thấy không cần thiết.

Một lần nữa, khi tôi ở lại trường học thêm vì bài kiểm tra, tôi thấy Liên Mẫn đứng ở cửa lớp đợi tôi với một bữa ăn nhẹ. Tôi luôn nghĩ, ôi, anh ấy quả là một ông chủ tốt!

Tôi lên xe của ông chủ, vừa ngồi xuống, Liên Mẫn đột nhiên nghiêng người về phía tôi, chúng tôi gần như chạm vào nhau. Hơi thở đan xen và có thể nghe rõ từng nhịp thở. Mơ hồ và thân mật.

Tôi không để ý, chớp mắt, lấy chiếc bánh nhỏ ra và hỏi: "Muốn ăn không?"

Liên Mẫn giật mình, nụ cười bất lực hiện lên trong mắt, sau khi thắt dây an toàn cho tôi, anh hỏi: "Sáng mai em muốn ăn gì?"

Tôi sờ bụng, cảm thấy có chút buồn: "Ăn món gì thanh đạm đi, dạo này em tăng cân rồi."

Vâng, lúc đầu, Liên Mẫn cũng ăn uống không điều độ, đôi khi chỉ dùng một tách cà phê đen để vượt qua cả ngày. Tôi rất lo lắng khi đứng bên cạnh anh ấy và chứng kiến điều đó, nhưng giờ mọi chuyện đã khác, anh ấy là sếp của tôi!

Nếu anh ấy gặp vấn đề về sức khỏe, hoặc như những gì đã xảy ra trong truyện, anh ấy cảm thấy cuộc sống vô nghĩa và đột nhiên tự tử, thì tôi sẽ nhận lương từ ai? Vì vậy, tôi đã tìm cách để Liên Mẫn được ăn những món ngon ở mọi nơi, và anh ấy luôn đến đúng giờ để ăn, thỉnh thoảng tôi cũng làm bữa sáng và mang đến cho anh ấy.

À, để che giấu danh tính, chúng tôi trông như đang sống chung, nhưng thực tế, Liên Mẫn đã mua hai căn hộ liền kề, mỗi người một căn, nên chỉ cần gõ cửa và mang đồ ăn sáng đến cũng khá tiện.

Hai tuần trôi qua, chế độ ăn uống của Liên Mẫn ngày càng đều đặn hơn, nhưng tính lười biếng của tôi lại quay trở lại và tôi không muốn di chuyển. Có lần, tôi thức khuya vào đêm hôm trước và ngủ nướng. Ngay khi tôi mở mắt, Liên Mẫn đã ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi không biết anh ấy đã nhìn tôi bao lâu, nhưng điều đó thực sự khiến tôi sợ.

Nhà hàng cũng phục vụ nhiều món ăn sáng khác nhau, cả đồ ăn Trung Hoa và phương Tây, từ các nhà hàng Michelin đến các quầy hàng ven đường. Tôi không biết làm sao anh ấy có thể làm được tất cả những điều này trong một thời gian ngắn như vậy.

"Tôi muốn ăn sáng cùng em." Liên Mẫn nói vậy với vẻ mặt có phần đáng thương và ngây thơ.

Tôi cảm thấy rất tội lỗi, đến nỗi buột miệng nói: "Được rồi, từ giờ trở đi tôi sẽ ăn cùng anh."

Liên Mẫn giật mình, cúi mắt xuống, che giấu cảm xúc trong mắt. Một lúc sau, anh lại ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch lên, trong mắt hiện lên ý cười: "Được, em không thể lừa anh."

Lúc đó, tôi không biết mình đã hứa điều gì. Nhưng sau ngày hôm đó, Liên Mẫn trở nên cực kỳ ám ảnh với việc ăn uống cùng tôi, đặc biệt là bữa sáng.

Bất kể chuyện gì xảy ra, bất kể thời tiết xấu thế nào, anh ấy vẫn luôn đáp ứng những gì tôi muốn, gõ cửa nhà tôi mang bữa sáng và ăn cùng tôi.

Từ ngày đó, tôi không còn lo lắng về bữa ăn nữa. Nhưng cũng chính vì vậy mà cân nặng của tôi ngày càng tăng. Tôi chạm vào cái bụng ngày càng tròn của mình và thở dài.

12

Khi về đến cửa nhà, tôi đã sẵn sàng bước vào. Một giây trước khi bước qua cửa, tôi dừng lại, cảm thấy có điều gì đó không ổn nên quay lại.

Anh ấy đứng đó, không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi như thể đang chờ đợi điều gì đó. Đột nhiên, tôi nhớ ra và thốt lên.

Tôi chạy tới, kiễng chân lên, chạm nhẹ vào đầu anh rồi ôm anh một lần nữa: "Chúc ngủ ngon."

Thói quen này bắt đầu từ một bữa tiệc cocktail. Hôm đó tôi uống quá nhiều, và Liên Mẫn đã đuổi tôi về. Bình thường, anh ấy sẽ rời đi sau khi đưa tôi vào phòng, nhưng đêm đó, tôi khát nước giữa đêm và thức dậy để uống nước, nhưng tôi lại nhìn thấy một bóng đen trên ghế sofa.

Tôi sợ hãi đến mức nghĩ rằng có trộm trong nhà. Khi lại gần hơn, tôi mới nhận ra đó là Liên Mẫn. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại cảm thấy một chút lạ lẫm: "Sếp ơi, chồng ơi, sao anh ——"

Nhưng tôi dừng lại giữa chừng. Có điều gì đó không ổn với Liên Mẫn. Dưới ánh trăng, anh ngồi một mình, không nói gì, không bật đèn, tay cầm một bức ảnh cũ.

Bức ảnh là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp và cổ điển. Lông mày và đôi mắt của cô ấy đẹp như tranh vẽ, ánh nhìn dịu dàng như ngọc.

Tôi đoán trong đầu: "Đây là mẹ anh ấy à?"

Chưa kịp nói gì, Liên Mẫn đột ngột lên tiếng: "Hôm nay là sinh nhật tôi."

Tôi hiểu ngay: "À, sinh nhật ——"

"Hôm nay cũng là ngày giỗ của bà ấy."

Từ "hạnh phúc" cứ kẹt lại trên môi tôi, tôi không thể thốt ra. Tôi thực sự muốn khóc. Tôi có nên lấy nước cho anh ấy không? Hay tôi phải nhịn khát?

Sau một lúc cứng đờ, tôi vỗ nhẹ lên lưng anh và cố gắng an ủi: "Xin chia buồn."

Bất ngờ, anh túm lấy tay tôi, và với một lực khá mạnh, cơ thể tôi mềm nhũn, tôi không kịp trở tay và bị đè xuống dưới anh.

"Xin lỗi ư? Xin lỗi vì điều gì? Chúng ta nên ăn mừng ngày này."

Đôi mắt của Liên Mẫn sáng lên một cách kỳ lạ.

"Ngày hôm đó là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời bà ấy."

Loading...