Khi Mọi Cảm Giác Đều Đổi Thay - Phần 1

Cập nhật lúc: 2025-04-05 17:31:44
Lượt xem: 196

1

“Đây là 50.000 tệ. Diễn đi. Không cần cảm ơn.”

Tại buổi vũ hội hóa trang, tôi bất ngờ kéo một người đàn ông xa lạ lại gần, không cho anh ta thời gian phản ứng.

Sau đó, tôi quay sang mọi người, nắm tay anh ta thật tự nhiên và mỉm cười giới thiệu:

“Xin lỗi nhé, đây là bạn trai mới của tôi.”

Cả hội trường lập tức xôn xao.

Ai cũng biết tôi là kẻ si mê Liên Diệp nhất.

Cô gái từng chưa bao giờ nấu nướng lại vì anh mà tự tay làm vài món nướng vào lễ tình nhân, đến mức phồng rộp cả tay.

Giữa mùa đông giá rét, chỉ vì một câu nói đùa của anh, tôi đã đứng đợi suốt một ngày ở quảng trường trong cái lạnh âm mười độ. Kết quả là bị cảm và nằm liệt giường cả tháng.

Vậy mà khi khỏi bệnh, tôi vẫn vui vẻ đi theo anh, sẵn sàng "cà khịa" bất kỳ cô gái nào đến gần.

Ai cũng nghĩ Lý Khả yêu Liên Diệp đến mức mất hết tự trọng, đúng là đáng thương lại đáng cười.

Không ai tin tôi có thể buông bỏ — kể cả Liên Diệp.

Dù đeo mặt nạ cáo lấp lánh, ánh mắt của anh vẫn lộ rõ vẻ chán ghét.

“Lý Khả, cô đang làm cái trò gì vậy?”

“Đúng rồi đó, tiểu thư Lý. Cô quỳ xin thêm vài lần nữa xem, biết đâu thiếu gia sẽ động lòng ha ha ha…” — một giọng cười giễu cợt vang lên từ đám đông.

Bạn cùng phòng của tôi, cũng chính là nữ chính, nhìn tôi bằng ánh mắt cảm thông đầy thánh thiện:

“Khả Khả, đừng cố chấp nữa. Cậu nên sống thật với cảm xúc của mình.”

Vừa dứt lời, nam chính đột ngột lên tiếng, giọng lạnh lùng:

“Em muốn cô ta sống thật với cảm xúc? Được thôi. Lý Khả, nếu cô tỏ tình với tôi ngay bây giờ, tôi sẽ đồng ý khiêu vũ với cô trong buổi tiệc.”

Nữ chính lập tức ngẩng đầu, ánh mắt ngấn nước, nhìn anh bằng một góc nghiêng hoàn hảo 45 độ đầy kiên nhẫn và chờ mong.

Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y mình lại. Lần này, tôi không chịu đựng nữa.

Tôi hét lớn:

“Anh bị điên à? Tôi đã nói là tôi có bạn trai rồi cơ mà!”

Nam chính sững người, ánh mắt lập tức tối sầm lại vì bị từ chối giữa đám đông.

“Cô đừng vô ơn. Đây là cơ hội cuối cùng của cô—”

Tôi bật cười khẩy, giơ ngón giữa thẳng vào mặt hai nhân vật chính đáng ghét kia.

Rồi, không để ai kịp phản ứng, tôi quay lại kéo người “bạn trai qua đường” lên trước mặt mọi người, tháo mặt nạ cáo trên gương mặt anh.

“Lên giá rồi. Một trăm nghìn. Đứng im.”

Nói rồi, tôi nhón chân lên, nhắm mắt lại — và hôn anh.

2

Không gian bỗng chốc im phăng phắc.

Tôi âm thầm cầu nguyện trong lòng:

“Làm ơn, làm ơn... đẹp trai một chút đi, đừng để tôi mất mặt trước bàn dân thiên hạ.”

Chậm rãi, tôi hé một mắt ra.

Ồ…

Cả hội trường như c.h.ế.t lặng. Mọi người đều trố mắt ngạc nhiên.

Hiệu ứng ngoài mong đợi. Có vẻ ổn áp lắm.

Tôi ngẩng đầu lên lần nữa — và đập ngay vào mắt tôi là diện mạo của anh chàng kia, người đang cúi xuống nhìn tôi.

Tôi suýt thì nghẹn thở.

Người đàn ông ấy nhướn mày, khóe miệng hơi cong lên, trong ánh mắt còn ẩn giấu một nụ cười tinh nghịch.

“Trời ơi… đẹp trai c.h.ế.t mất.

Đôi lông mày này, sống mũi này… rõ ràng là bản nâng cấp của nam chính kia còn gì!

Bất chợt, phía sau vang lên một tiếng thảng thốt:

“Chú?”

Tôi giật mình quay lại. Là giọng của nam chính.

Khoan…

Tôi quay lại nhìn người bên cạnh.

À… à thì… không trách được, trông giống nhau thật.

Vì anh ấy đúng là… chú của cậu ta.

“Cái gì cơ???”

Chú???

3

Tôi c.h.ế.t đứng tại chỗ.

Vẻ mặt của nam chính bỗng trở nên căng thẳng, giọng nói mang theo chút tức giận:

“Chú... chú về nước khi nào vậy? Thôi, tạm thời đừng nói chuyện này nữa. Đừng để ý đến cô gái này, cô ấy chỉ cố tình gây chuyện để chọc tức cháu thôi..."

Vừa dứt lời, anh ta tiến lại và nắm lấy cổ áo tôi.

Nhưng bàn tay kia đã đưa ra chắn lại — là chú anh ta.

Anh mỉm cười dịu dàng, cúi đầu thì thầm vào tai tôi:

“Những gì em vừa nói… còn tính không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-moi-cam-giac-deu-doi-thay/phan-1.html.]

Tôi ngớ người.

Ý anh là… một trăm ngàn tệ?

Tôi gật đầu như cái máy.

Nụ cười của chú càng sâu hơn.

Ngay sau đó, anh vòng tay ôm eo tôi đầy tự nhiên:

“Tôi chưa nói với cháu à? Tôi là bạn trai của cô ấy.”

Liên Diệp sững sờ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay đang đặt trên eo tôi, nụ cười cứng ngắc:

“Chú... chú vừa mới về mà?”

“Chúng tôi yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.” — anh ấy cắt lời anh ta.

“Bạn gái cháu có vẻ đang giận đấy.” — chú liếc về phía sau lưng Liên Diệp, giọng nói trở nên tinh nghịch.

Liên Diệp giật mình quay đầu.

Nữ chính đang lặng lẽ lùi lại, khuôn mặt thất vọng buồn bã. Khi thấy anh nhìn mình, cô bối rối quay đầu bỏ chạy.

Liên Diệp cau mày, ánh mắt giằng co giữa tôi và bóng lưng cô ấy.

“Tính đuổi theo không?” — chú tôi ôm tôi chặt hơn, khóe môi nhếch lên. “Yên tâm, chú sẽ không mách mẹ cháu đâu.”

Liên Diệp nghiến răng ken két, cuối cùng tức giận quay người bỏ đi.

Anh ấy thì thản nhiên kéo tôi rời khỏi sàn khiêu vũ, mặc kệ tôi đang hóa đá vì sốc.

Cả hội trường chìm trong im lặng.

Buổi dạ hội hóa trang, lẽ ra là bước ngoặt tình cảm giữa nam chính và nữ chính, cũng là khoảnh khắc tôi — nữ phụ — chính thức hóa "ác", cuối cùng lại kết thúc theo một kịch bản không ai ngờ tới.

Tôi đứng ngoài trời lạnh run, cầm điện thoại mà tay vẫn còn run bần bật.

Anh ấy cởi chiếc áo khoác đen hàng hiệu ra, choàng lên vai tôi.

“Không cần vội. Cứ từ từ.” — giọng anh trầm thấp, dịu dàng.

Tay tôi càng run dữ dội hơn.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Thẻ đen đâu? Thẻ vàng đâu? Đủ loại thẻ cao cấp của tôi đâu cả rồi? Mau rút đi! Mau khiến ông tổ này biến đi giùm tôi với!!

Người đàn ông bên cạnh, Liên Mẫn — chú ruột của nam chính — chỉ hơn cậu ta hai tuổi. Vì sức khỏe yếu từ nhỏ, nên anh ấy đã ra nước ngoài chữa bệnh, mãi đến giai đoạn giữa truyện mới quay về nước.

Sự xuất hiện đột ngột của chú khiến nam chính vốn đang tung hoành cả tình trường lẫn thương trường như bị "đạp thắng gấp".

Ai mới gặp lần đầu cũng sẽ nghĩ anh là một quý ông dịu dàng, lễ độ, vô hại.

Nhưng thật ra…

Anh là kiểu người có tâm cơ sâu như biển, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, giỏi thao túng lòng người đến mức khiến người ta bị bán đứng còn phải giúp anh ta đếm tiền.

Điều đáng sợ nhất là… người này hoàn toàn không bị trói buộc bởi bất kỳ nguyên tắc đạo đức nào.

Ghi thù cực dai. Tính trả thù lại càng đáng sợ.

Và giỏi nhất là — g.i.ế.c người trong im lặng.

Cười càng tươi? Kết cục càng thảm.

Tôi gào thét trong lòng.

Đột nhiên, có một cảm giác bất an lướt qua... hình như tôi đã quên mất thứ gì đó rất quan trọng.

Đúng lúc đó, ding — một tin nhắn được gửi tới.

Là từ bố tôi, kèm theo biểu cảm vô cùng “đáng tin cậy”:

"Con gái à, nhà mình phá sản rồi. Mẹ con bỏ trốn rồi. Bây giờ chỉ còn con gánh team thôi. Khi nào bố có tiền, bố sẽ quay lại đón con. Chạy ngay đi con yêu!"

Tôi trừng mắt nhìn màn hình.

Tôi… tôi vỡ vụn rồi.

4

Đây đúng là tiểu thuyết lãng mạn bi kịch tệ nhất mà tôi từng biết.

Và Lý Khả — chính là tôi — lại là nữ phụ đáng thương và đáng ghét nhất lịch sử.

Suốt hai mươi năm trời, cô gái này không chỉ sống như một cái bóng, một kẻ nịnh hót không chút tự trọng, mà còn bị tác giả đem ra làm công cụ để… tăng gia vị drama giữa nam nữ chính.

Ban đầu, nữ phụ từng là người ngang hàng với nam chính.

Kết quả thì sao? Phá sản!

Không tiền. Không tình yêu.

Từ một cô gái trong sáng, ngọt ngào và có chút ngây thơ, cô ấy bị bẻ cong thành một "trà xanh cao cấp" — xảo quyệt, đầy mưu mô, không xu dính túi và không còn lại chút lòng tự trọng nào.

Cô dùng mọi thủ đoạn, giở hết trò mèo, nhưng cuối cùng cũng chỉ là bàn đạp để nam nữ chính tiến gần nhau hơn.

Nhưng khổ nhất… vẫn chưa dừng lại ở đó.

Bởi vì người xui xẻo nhất không phải là cô ấy.

Mà là tôi đây — người xuyên vào cái vai nữ phụ ấy, còn đang bị ràng buộc với người đàn ông đáng sợ nhất truyện.

“Tại sao lại im lặng vậy? Có chuyện gì sao?”

Liên Mẫn mỉm cười, giọng nói như có như không vang lên bên tai tôi.

Tôi cứng người, cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó hơn cả khóc:

“Liên Mẫn… à không, anh… không, anh Liên…”

Tôi tiêu rồi.

“Có thể anh không tin…” — tôi lí nhí.

“Nhưng mà… tôi phá sản rồi.”

Loading...