Chu Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y Trương Vi, nhưng ở góc độ khác thấy, ánh mắt Trương Vi còn sự bảo vệ như , mà đó là một tia bực bội và oán trách khó nhận . Nếu cô lắm lời, lẽ khơi dậy sự kỳ vọng lớn lao, kéo theo sự thất vọng tột cùng .
Giờ đây, ở nhà nấu một nồi cà ri bò sốt cà chua thơm lừng, ăn kèm với cơm trắng, ăn thưởng thức qua màn hình giám sát vở kịch nhân tính suy đồi .
Ngày thứ ba, ngày thứ tư...
Các vết nứt cửa kính lan rộng như mạng nhện, chỉ dựa việc dán băng keo và chống bằng bàn việc mới miễn cưỡng chống đỡ . Những bên trong đói đến mức mắt xanh lét, kiệt sức, chỉ thể dựa việc uống nước trong nhà vệ sinh để duy trì sự sống.
Trương Vi trở thành tâm điểm chỉ trích, cô lập sang một bên. Ngay cả Chu Thần cũng còn kè kè bên cô nữa.
Ngày thứ năm, sáng sớm.
"K-o-o-n-g——!" Một tiếng động lớn, kèm với âm thanh chói tai của kính vỡ!
Cánh cửa kính lớn gia cố suốt mấy ngày, sự va đập mệt mỏi của xác sống, vỡ tan tành!
"Hú——!" Tiếng gầm gừ kinh hoàng lập tức tràn ngập bộ khu văn phòng. Sáu, bảy con xác sống như ch.ó hoang đ.á.n.h thấy thịt, nhào !
"Mau phòng họp!!" Những sống sót phát tiếng la hét tuyệt vọng, dốc hết sức lực cuối cùng, chạy về phía phòng họp – nơi duy nhất cánh cửa dày và thể khóa ở phía trong cùng tầng mười sáu.
Hỗn loạn! Hỗn loạn tột độ!
Mọi xô đẩy lẫn , chỉ để thể đến nơi tưởng chừng như an đó sớm hơn một giây.
thẳng dậy, ánh mắt dán chặt màn hình Chu Thần và Trương Vi. Trong lòng là sự kích động thể kìm nén.
Chu Thần kéo Trương Vi, liều mạng chạy trong đám đông. Trương Vi kiệt sức, bước chân loạng choạng. Ngay khoảnh khắc họ sắp xông đến cửa phòng họp, một con xác sống từ bên cạnh vồ tới, mục tiêu chính là Chu Thần! Trong gang tấc!
Mắt Chu Thần lóe lên một tia cay độc và quyết tuyệt. Hắn những bảo vệ Trương Vi, mà còn dùng hết sức đẩy cô mạnh về phía con xác sống!
"Trương Vi, xin !" Hắn kêu lên một tiếng, giọng gấp gáp, nhưng hề chút hối nào, chỉ sự nhẹ nhõm như trút gánh nặng.
Trương Vi kịp trở tay, mặt vẫn còn sự khao khát sinh tồn và dựa dẫm Chu Thần, ngay lập tức lực đẩy mạnh khiến cô mất thăng bằng, ngã bổ nhào về phía cái miệng đầy m.á.u !
Trong mắt cô tràn ngập sự kinh hoàng tột độ, khó tin, và sự tuyệt vọng sâu sắc.
"Chu Thần——!!!" Tiếng kêu t.h.ả.m thiết chỉ kéo dài nửa giây, tiếng gầm gừ và gặm c.ắ.n của xác sống nhấn chìm.
Chu Thần thậm chí thèm đầu thêm một cái. Lợi dụng một giây quý giá mà Trương Vi dùng sinh mạng đổi lấy, nhảy vọt phòng họp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-lu-xac-song-tan-cong-toi-da-tra-thu-doi-cau-nam-nu/chap-5.html.]
Phía , Vương Tú, Tôn Bủn Xỉn và hai đồng nghiệp nam khác cũng lăn lê bò toài xông . Tiếng "Rầm!" vang lên, cánh cửa phòng họp dày cộp đóng chặt, cách ly cảnh tượng và âm thanh địa ngục bên ngoài.
Kiếp , đẩy về phía xác sống là . Kiếp , Trương Vi cũng nếm sự tuyệt vọng của ở kiếp .
Trạm Én Đêm
5.
Bên trong phòng họp.
Những sống sót cơn hoạn nạn ngã vật sàn, thở dốc từng lớn. Sắc mặt họ tái nhợt vì sợ hãi, tràn đầy sự kinh hoàng tột độ và sợ hãi còn dư chấn. Nhiều đồng nghiệp chạy chậm xác sống vồ lấy. Lúc , tổng cộng chỉ còn hơn mười sống sót trong phòng họp.
Chu Thần trượt dài dựa cửa, bệt xuống đất, ánh mắt trống rỗng. Cơ thể vẫn còn run rẩy, vì sợ hãi, vì tự tay chôn vùi mạng sống của Trương Vi.
Vương Tú thút thít nhỏ bên cạnh.
Tôn Xủn Xỉn đổ vật ghế, như một vũng bùn lầy.
Sau một lặng c.h.ế.t chóc ngắn ngủi, những sống sót bắt đầu kiểm tra bản và môi trường xung quanh.
"Cửa... cửa khóa chắc ?" Một đồng nghiệp nam run rẩy hỏi.
"Khóa , là khóa cơ học, chắc... chắc thể giữ ." Chu Thần trả lời bằng giọng khản đặc.
"Chúng an ... tạm thời an ..." Tôn Bủn Xỉn lẩm bẩm, cố gắng lấy chút uy phong lãnh đạo, nhưng giọng run rẩy thành tiếng.
lúc —! Màn hình lớn 75 inch dùng để họp trực tuyến trong phòng họp bất ngờ sáng lên báo !
Sau đoạn phim hoạt hình khởi động, một hình ảnh rõ ràng hiện màn hình. Đó là một phòng khách ấm cúng, sạch sẽ. Ánh đèn dịu nhẹ, rèm cửa kéo kín.
Một cô gái mặc đồ ngủ sạch sẽ, thoải mái, đang lười biếng ghế sofa. Trong tay cô cầm một chiếc cốc sứ tinh xảo, nóng còn bốc lên từ miệng cốc. Trước mặt cô, thậm chí còn một đĩa trái cây cắt sẵn.
Đó chính là , Tống Hàn Tinh!
"Á—! Ma! Ma quỷ kìa!!" Vương Tú là đầu tiên hét toáng lên, sợ hãi co rúm .
Cô nghĩ ở chỗ khi tan ca thì chắc ở lầu mua đồ ăn, nên sớm cho rằng c.h.ế.t.
Chu Thần, Tôn Bủn Xỉn và các đồng nghiệp khác cô hét cũng hồn bay phách lạc, trợn tròn mắt chằm chằm màn hình.
"Chào các vị!" Giọng của truyền qua hệ thống âm thanh chất lượng cao, vang khắp phòng họp, rõ ràng, bình tĩnh, nhưng mang theo một lạnh thấu xương, "Lâu gặp. Vẫn khỏe cả chứ?"