Vừa thốt ra chữ “trộm”, mặt ta nóng rần lên như lửa thiêu.
Dù có lý do gì, thì trộm vẫn là trộm.
Khi ta còn nhỏ, nhà ta rất nghèo, không dám mơ tới bánh trái.
Nhớ năm đó, thằng Hổ Tử nhà bên cầm một miếng bánh trắng tinh, cố ý lượn lờ trước mặt ta khoe khoang.
Sau đó nó ăn ngán rồi, bèn tiện tay ném xuống đất.
Đợi nó đi rồi, ta mới rón rén nhặt lên, nhẹ nhàng l.i.ế.m một cái.
Trời ơi, sao mà ngọt thế, ngọt đến tận tim!
Nhưng mẹ Hổ Tử thấy được, túm lấy tóc ta, chửi ta là đồ trộm, là đứa hạ tiện.
Hổ Tử không dám nhận mình phí của, cũng hùa theo chửi ta là đồ ăn cắp.
Nương ta nghe được, lập tức mắt đỏ hoe.
Ta hoảng quá, vội vàng kêu lên:
“Nương! Con không trộm! Con không trộm!”
Nhưng ta từ nhỏ đã ngốc nghếch, nói năng vụng về.
“Là nó không ăn, con nhặt đó!”
Nương ta liền xông tới, đánh nhau một trận tơi bời với mẹ Hổ Tử.
Bà nghiến răng nói:
“Lần sau còn dám vu oan con gái ta là trộm, ta xé nát cái mồm nhà ngươi!”
Sau đó bà dắt ta về nhà. Ta cứ tưởng sẽ bị đánh.
Thế mà không.
Bà cầm tiền ra chợ, lúc quay về mang theo bốn cái bánh trắng thơm phức.
Bà gõ nhẹ vào đầu ta nói:
“Đại Nhi, nương tin con không trộm bánh. Nhưng sau này không được ăn đồ Hổ Tử bỏ lại nữa, nó dơ như cá lóc trong bùn, con không chê nó à?”
Ta ngu ngơ hỏi lại:
“Vậy người sạch sẽ mà vứt đi, con ăn được không?”
Nương ta cạn lời, xua tay bảo:
“Cũng không được! Không được ăn đồ người khác l.i.ế.m rồi! Mau ăn bánh nương mua đi!”
Nhưng ta không ăn nổi, xấu hổ đến mức khóc nghẹn, hận chính mình tham ăn.
Ta biết những cái bánh ấy rất đắt, nhà ta có tiền mua bánh thì sẽ phải ăn cháo trắng mấy ngày.
Cha ta về đến nhà, biết chuyện rồi, liền cười cười.
“Đại Nhi à, con thật sự không muốn ăn cái bánh trắng thơm thơm, mềm mềm, ngọt ngọt này sao?”
Ông cầm lấy một miếng:
“Vậy cha ăn hộ nhé.”
Ta lập tức đưa tay giành:
“Cha! Đại Nhi muốn ăn!”
Thế là cả nhà ba người chúng ta, cùng ngồi sát nhau, từ tốn chia nhau bốn cái bánh trắng ấy.
Nương ta từng nói: người ta khi phạm tội, hay bảo là do cuộc đời bức ép.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-hoa-no-trang-tron/3.html.]
Nào là nghèo, là đói, là bệnh – khiến con người chẳng còn giống người, hoá thành ma quỷ.
Có người cho rằng: nghèo thì nên trộm, nên cướp, nên gạt bỏ đạo lý để vươn lên.
Nhưng nương ta bảo: chuyện ấy là sai.
Bà ôm vai ta, nhẹ giọng dặn dò:
“Đại Nhi à, dù có khổ thế nào, có khó đến đâu, cũng có những chuyện tuyệt đối không được làm. Nghèo không phải tội, nhưng đầu óc không tỉnh táo, không phân rõ phải trái – đó mới là tội.”
Từ đó về sau, trong lòng ta…
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Chữ “trộm” nặng trĩu như bốn cái bánh trắng kia.
Nghĩ đến chuyện ấy, ta không nhịn được, bật khóc.
Ngọc Dung dịu dàng hỏi:
“Tiểu nương tử khóc gì vậy?”
Ta lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
“Ta… ta từng trộm đồ ăn thừa nhà viên ngoại… Ta không phải người tốt…
Nếu nhà họ Thẩm muốn đuổi ta đi, ta cam tâm tình nguyện...
Chỉ xin các người… đừng nói với cha mẹ ta… ta từng ăn vụng đồ nhà người khác.”
Cha mẹ ta mà biết, ắt sẽ đau lòng.
Đệ muội ta mà biết, lại càng không dám ăn no.
Chúng luôn nói: “Tụi con nhỏ, ăn ít thôi. Tỷ tỷ lớn, ăn nhiều chút.”
Ngọc Dung đưa khăn lau nước mắt cho ta, nhẹ nhàng bảo:
“Tiểu nương tử, hay là ăn bữa trưa rồi hãy đi. Hôm nay có chè rượu nếp, chân giò kho tàu, còn có cả Tứ Hỷ viên tử mà tiểu nương tử thích nhất.”
Ta vốn không định ăn – dẫu sao cũng sắp rời khỏi nơi này, chẳng thể nhận không của người ta.
Nhưng Ngọc Dung nói, những món ấy đều là làm riêng cho ta, ta không ăn thì cũng đành đổ đi.
Ta vội vàng nói:
“Nếu đổ… thì đổ vào miệng ta ấy!
04
Ăn xong bữa trưa, rốt cuộc ta… không đi nổi nữa.
Ngọc Dung đếm đốt ngón tay tính toán: nếu ta cứ thế mà đi, không những phải trả lại một trăm lượng bạc sính lễ, mà còn phải bồi thêm hai mươi lượng tiền cơm cho nhà họ Thẩm!
Vẫn là ở lại, sinh cho Đại gia một đứa nhỏ thì mới đáng cái giá ấy — khoản tính toán này, ta hiểu được.
Ngọc Dung dắt ta đi tắm một bồn nước nóng, lại thay cho ta một bộ xiêm y mới tinh.
Nàng dặn dò:
“Tiểu nương tử ngàn vạn lần chớ nhắc tới chuyện từng ăn cơm chó trước mặt Đại gia.”
Ta rơm rớm nước mắt, nhìn Ngọc Dung đầy cảm kích.
Ta hiểu, việc đó không hay ho gì, không thể để cho Đại gia biết được.
Nếu để người ta biết ta từng giành ăn với chó, làm sao người còn muốn lấy một nữ nhân “hạ tiện” như ta làm thiếp?
Tối hôm ấy, Ngọc Dung nắm tay ta, đưa vào một viện yên tĩnh.
Nàng căn dặn rất kỹ:
“Người cứ men theo lối hoa viên, rẽ trái, gian phòng đầu tiên bên tay phải chính là phòng Đại gia. Ngài ấy không thích thắp đèn buổi tối, ngươi chỉ việc cởi y phục, leo lên giường nhào vào lòng ngài ấy.”