Ông chủ bước ra từ phòng nghỉ, như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ:
“Tốt lắm. Cậu bắt đầu hiểu luật rồi.”
Tôi hỏi, giọng khàn đặc:
“Đêm mai… là gì?”
Ông ta mỉm cười, đưa tôi một chìa khóa gỉ sét:
“Phòng 313. Đêm cuối. Khách sẽ không đến. Anh sẽ phải đến với họ.”
Nhật Hạ
Tầng 3 khách sạn vắng lạnh khác thường. Không gian như đặc quánh lại. Bóng đèn vàng chập chờn – nhưng không tắt, mà mỗi bóng nháy một nhịp khác nhau, như nhịp tim của từng kẻ từng c.h.ế.t nơi đây.
Phòng 313 nằm cuối hành lang, cửa gỗ lim, bảng đồng khắc số 313 sẫm màu như bị cháy.
Tôi cầm chìa khóa gỉ sét ông chủ đưa, nhưng tay không ngừng run. Trước cửa, có một mảnh giấy dán – chữ đỏ như m.á.u viết nguệch ngoạc:
“KHÔNG ĐƯỢC MỞ.
DÙ LÀ AI GỌI.
DÙ NGHE THẤY TIẾNG NGƯỜI MÌNH THƯƠNG.”
Tôi nuốt khan. Lùi lại.
Bên trong, có tiếng khóc. Yếu ớt. Đứt quãng. Là giọng của tôi.
Tôi không mở cửa. Chỉ đứng đó. Và cánh cửa… tự hé ra một khe nhỏ.
Tôi không nhìn thấy gì, nhưng cảm thấy thứ gì đó đang nhìn tôi qua khe hở. Ánh mắt như đinh xuyên vào trán.
Một tiếng nói vang lên. Là giọng mẹ tôi.
“Con ơi… mẹ đây… mẹ lạnh lắm…”
Tôi giật bắn. Không thể nhầm được.
Mẹ tôi mất cách đây ba năm vì tai nạn giao thông. Bà mất ngay trước mặt tôi – khi tôi bỏ mặc bà nằm giữa đường để chạy đi gọi cứu hộ.
Tôi không quay lại.
"Nếu tôi quay lại… có lẽ…"
Tôi áp tai vào cửa. Lần này là tiếng một đứa trẻ:
“Anh ơi… đừng để nó bắt em… cứu em với…”
Là em trai tôi. Đứa em bị mất tích khi mới 7 tuổi. Mẹ vẫn luôn tin em bị bắt cóc. Nhưng chỉ tôi biết… chính tôi để lạc nó.
"Mình đã không nắm tay nó lúc ra chợ… Mình lo nhìn điện thoại. Rồi nó biến mất."
Tôi lùi lại. Thở gấp. Cảm giác như quá khứ đang bị moi ra từ tận cùng lồng ngực.
Cửa bật mở.
Bên trong là một căn phòng tối đen như hũ nút. Nhưng sâu trong bóng tối… có ánh sáng đỏ lập lòe như than hồng.
Tôi nghe tiếng bước chân. Bảy người bước ra. Là tám thực thể từ bữa tiệc đêm trước – chỉ thiếu một.
Người thiếu đó là… tôi.
Một bản sao của tôi bước ra sau cùng – chính là kẻ đã xuất hiện trong bữa tiệc. Nhưng lần này, hắn không còn là hình ảnh.
Hắn có thân thể. Có da. Có tim đập. Và hắn cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/khach-san-am-duong/chuong-3.html.]
“Đến lúc đổi ca rồi.”
Tôi bị trói vào ghế giữa phòng. Sàn nhà là một vòng bát quái được vẽ bằng m.á.u khô, ở giữa là một lỗ tròn tối om, như cái giếng không đáy.
Bản sao tôi đứng đối diện, chìa một bản giấy cổ bằng da người:
“Khách sạn này không thuê nhân viên. Nó chỉ nhận… người thay thế.”
“Ngươi sống đủ ba đêm, tức là đã thử việc xong. Giờ chỉ còn một bước: ngươi ở lại, ta đi ra.”
Hắn đưa tôi một con d.a.o – chuôi bạc, lưỡi răng cưa:
“Chọn đi. Một là tự tay lấy tim mình, ký bằng máu, thành lễ tân chính thức của Khách sạn Âm Dương.
Hai là… tao lấy thay.”
Tôi run rẩy. Nhưng tôi biết – đây là một nghi lễ trá hình. Hắn không cần người thay – hắn cần thân xác.
Hắn là bản ngã xấu xa tôi đã đè nén: ích kỷ, hèn nhát, vô trách nhiệm, thèm sống đến mức bỏ mặc người thân chết. Hắn là tôi đã g.i.ế.c người và quên nó đi.
Tôi nhìn quanh. Tám thực thể đang chờ đợi. Không ai nói. Nhưng tất cả đều chống mắt nhìn tôi như đám thẩm phán.
Tôi nhớ đến chiếc chuông bạc đêm trước. Tôi rút nó từ túi áo – vẫn còn.
Hắn giật mình. Gầm lên:
“Mày không được phép dùng lại! Đó là của ta!”
Tôi không nói gì. Chỉ lắc.
Lần này, tiếng chuông không ngân nhẹ, mà vang lên như tiếng gầm của thiên giới. Mỗi tiếng chuông như đập vào xương, vào da, vào m.á.u của tôi và bản sao.
Căn phòng rung chuyển. Sàn nhà nứt ra. Những tiếng hét vang lên từ lỗ giếng.
Hắn bắt đầu tan ra – từng mảnh da bong tróc, lộ ra một lớp thịt trống rỗng bên trong, không tim, không ruột.
“Mày không thể trốn! Mày là tao! Mày sống vì tao chết!”
Tôi hét lên:
“Tôi không phải mày! Tao là thứ còn lại sau khi mày bị đốt trụi!”
Tôi tỉnh dậy sau quầy lễ tân. Trời sáng.
Không còn ông chủ. Không còn chuông. Không còn khách.
Trên bàn, chỉ có một chìa khóa – in số 000.
Tôi mở cửa chính khách sạn. Ánh nắng chiếu thẳng vào mắt – đầu tiên sau ba đêm tối om.
Tôi ra ngoài. Không ai cản. Không có tiếng gọi lại. Không có mùi máu, không có lời thì thầm.
Nhưng tôi biết… tôi không còn như trước nữa.
Khách sạn Âm Dương không để ai rời đi tay trắng.
Trong túi tôi là mảnh da người với dòng chữ đỏ:
“Khi một lễ tân ra đi,
kẻ khác sẽ thay.
Hẹn gặp lại.
Đúng đêm trăng m.á.u tiếp theo.”