Khách Sạn Âm Dương - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-04-09 13:22:08
Lượt xem: 100
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi ngồi sau quầy lễ tân đến gần sáng. Không ngủ. Không dám nhắm mắt.
Khách sạn vẫn im lặng như cũ. Không ai ra vào. Nhưng… có một cái bóng đứng trước cửa phòng tôi.
Tôi thấy nó qua màn hình camera. Không rõ mặt. Không rõ tay chân. Chỉ là một khối bóng người đứng đó – từ 1 giờ sáng đến tận 4 giờ 36 phút.
Không gõ cửa. Không gọi tên.
Chỉ đứng.
Lặng lẽ.
Đợi.
Tôi khóa trái cửa, lấy ghế chắn lại, cuộn mình sau quầy.
Chỉ khi trời hửng sáng, chuông báo ca trực vang lên – tiếng đinh đoong nhẹ như hơi thở của người sống – tôi mới ngẩng dậy.
Mặt trời vừa lên là khách sạn bừng sáng lại như cũ. Đèn trắng trở lại. Cửa chính tự động mở. Không khí có mùi chanh và xà phòng. Mọi thứ bình thường, sạch sẽ, sáng sủa – như thể đêm qua chưa từng tồn tại.
Nhật Hạ
Tôi ngồi đó, mặt trắng bệch như vôi, không nói được gì.
Ông chủ bước đến. Tay cầm tách trà bốc khói.
“Chúc mừng,” ông ta cười, ngồi xuống bên cạnh tôi. “Đêm đầu tiên là lúc những ảo giác thử thách sự bình tĩnh của anh. Chưa ai từng bỏ chạy khỏi khách sạn sau đêm đầu mà còn sống sót.”
Tôi run rẩy:
“Cái thứ đó là gì? Nó ở đâu ra? Nó là… ma thật à?”
Ông chủ nhìn thẳng vào mắt tôi – ánh nhìn như xuyên qua hộp sọ:
“Không phải ma. Cũng không hẳn là người. Chúng tôi gọi đó là… khách âm.”
“Từ giờ, mỗi đêm, khách âm sẽ đến. Mỗi người một câu chuyện. Một yêu cầu. Và nếu anh từ chối phục vụ… thì không phải sáng mai anh được về, mà là sáng mai người ta sẽ tìm thấy phần t.h.i t.h.ể còn lại của anh trong hồ nước sau khách sạn.”
Tôi im lặng. Tay vẫn còn run, nhưng tôi biết – mình không thể bỏ đi.
Tôi đã ký.
Ba ngày. Ba đêm.
Chỉ ba.
Phải sống đủ.
Sau đêm đầu tiên, tôi tưởng mình sẽ không trụ nổi.
Nhưng sáng hôm sau, như một cơ chế phòng vệ kỳ quái, đầu óc tôi gần như tự xóa đi phần ký ức đáng sợ đó. Tôi nhớ những gì đã xảy ra, nhưng cảm xúc sợ hãi lại bị bọc lại – như thể một lớp sương mù mỏng phủ lên tâm trí.
Tôi ăn sáng trong nhà bếp của khách sạn – nơi có đầy đủ thức ăn, nhưng không có đầu bếp.
Mọi thứ sẵn sàng mỗi sáng, bày ra đàng hoàng, nóng hổi. Nhưng khi tôi vào bếp, không ai trong đó.
Tôi hỏi ông chủ, ông ta chỉ cười:
“Khách sạn này phục vụ mọi thực thể, sống hay chết. Đôi khi… cả những kẻ ở giữa.”
Lúc dọn bàn, tôi thấy một cánh cửa nhỏ ở cuối hành lang tầng trệt. Cửa kim loại sơn đỏ, không khóa, nhưng có một bùa giấy vàng đã cháy xém dán bên trên, nét mực mờ nhòe như bị m.á.u thấm qua.
Tôi tính mở thử. Tay vừa chạm nắm cửa, thì ông chủ từ sau lưng nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi:
“Cái đó... đừng mở. Đêm mai nó tự mở.”
Tối thứ hai, khách sạn tối sầm sớm hơn.
Lần này không có chuông điện thoại.
Thay vào đó, một phong bì đen được trượt từ khe cửa chính vào – bên trên in chìm họa tiết hoa sen đen, và dòng chữ thư pháp run rẩy như xương người khô:
“Lễ tân,
Xin chuẩn bị phòng tiệc tầng hầm.
Bữa tiệc bắt đầu đúng 0 giờ 6 phút.
Tuyệt đối im lặng.
Khách không thích bị làm phiền bởi tiếng người sống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/khach-san-am-duong/chuong-2.html.]
Tôi chưa từng thấy phòng tiệc nào ở khách sạn. Nhưng khi tôi quay lại hành lang… cánh cửa tầng hầm đã mở.
Tôi mang đèn pin, đi xuống.
Cầu thang dẫn xuống một phòng tiệc bằng đá cổ, trần vòm thấp như hầm rượu ở châu Âu, nhưng tường treo đầy bùa chú kiểu Á Đông, và giá treo cổ bằng đồng đen lơ lửng giữa phòng.
Chính giữa là một chiếc bàn dài, ghế phủ vải đỏ, không có người, nhưng tất cả ly tách, d.a.o nĩa đã sắp sẵn – cho tám người.
Tôi thấy có một chỗ trống ở cuối bàn, ghế thấp hơn những ghế khác, trước mặt không có d.a.o nĩa – chỉ có một chiếc chuông nhỏ bằng bạc.
Ghế cho lễ tân.
Tôi ngồi. Đồng hồ treo tường điểm 0 giờ 6 phút.
Cùng lúc đó, tám bóng người bước vào.
Không ai nói một lời.
Tám thực thể mặc lễ phục kiểu cổ – gấm thêu, áo tứ thân, áo dài cách tân, âu phục cũ – như thể đại diện cho các thời kỳ khác nhau. Nhưng mặt họ không bình thường.
Người không có mắt, người miệng khâu chỉ đen, người chỉ là hộp sọ bọc da mỏng.
Tất cả đều đeo mặt nạ sứ trắng, có một lỗ nhỏ duy nhất ở vị trí miệng.
Tôi nhận ra: lỗ đó không để thở – mà để rót máu.
Một thực thể nữ nâng ly lên. Ly đầy chất lỏng đỏ sẫm, sánh đặc như si-rô. Cô ta đưa lên miệng mặt nạ, và… chất lỏng thấm vào mặt nạ như da hút nước.
Từng người một bắt đầu "ăn".
Dao cắt. Dĩa kéo. Thịt được xé ra từ những đĩa sứ hoa lam.
Mùi tanh trộn với mùi hương cổ trầm. Mùi thức ăn… không phải từ động vật.
Tôi nhìn thấy móng tay người. Tóc. Mắt.
Một thực thể đặt xuống bàn một đĩa phổi người còn đẫm máu.
Tôi cố giữ bình tĩnh, không nói. Không la. Không thở mạnh.
Vì tôi nhớ lời dặn: Tuyệt đối im lặng.
Tôi đã gần qua được bữa tiệc, thì… một điều không tưởng xảy ra.
Một thực thể cuối bàn – thực thể ngồi cạnh tôi – quay đầu nhìn tôi.
Không như những kẻ khác, người này không đeo mặt nạ. Mặt hắn giống tôi y hệt, nhưng mắt là hai hố sâu đen ngòm, không đáy.
Hắn mở miệng, nói bằng giọng y hệt tôi:
“Mày muốn sống không?”
Tôi suýt trả lời.
May mắn là… tay tôi đã kịp lắc nhẹ chiếc chuông bạc trên bàn.
Âm thanh vang lên như tiếng ngân từ rất xa – rút mọi thứ về im lặng tuyệt đối.
Cả bàn tiệc đứng dậy cùng lúc. Không nói. Không nhìn. Từng người biến mất trong bóng tối phía sau bức rèm đen cuối phòng.
Chỉ còn tôi và bản sao của mình.
Nó vẫn ngồi đó. Nhếch mép cười.
“Mày sẽ c.h.ế.t vào đêm thứ ba.”
Tôi hỏi, gần như thầm thì:
“Mày là gì?”
Nó nghiêng đầu:
“Tao là phần của mày bị lãng quên. Tao là sự tàn nhẫn mà mày cố giấu. Tao là nỗi sợ mà mày giả vờ không có. Và tao... sẽ là mày nếu mày để tao bước ra.”
Rồi nó tan thành khói.
Khi tôi trở lên tầng trệt, khách sạn lại sáng như chưa có gì.
Cánh cửa tầng hầm đóng chặt, như chưa từng mở ra.
Tôi ngồi sau quầy lễ tân, cả người lạnh toát, đồng phục dính vệt đỏ đen loang lổ – không biết là m.á.u hay rượu cúng.