Tôi đột nhiên nhớ đến thân phận của Kỳ Trì: "Cậu không phải là anh họ của Trì Chi sao, vậy tại sao, hình như tôi chưa từng gặp cậu ở Trấn Thanh Thủy?"
Kỳ Trì đút tay vào túi: "Không lạ đâu, tôi và Trì Chi chỉ là quan hệ họ hàng trong gia tộc thôi, cậu cứ hiểu tôi là họ hàng xa của Trì Chi là được."
Tôi vẫn đang suy nghĩ, Kỳ Trì không biết nhìn thấy gì, liền hứng thú chạy tới.
"Mau đến đây."
Đó là một cửa hàng bán bánh bao được trang trí sạch sẽ.
Tôi đi tới: "Cậu muốn ăn bánh bao à?"
Kỳ Trì thành thạo gọi mấy phần trên thực đơn: "Cửa hàng bánh bao này mở lâu lắm rồi, bánh bao súp của họ rất ngon, không ngờ lần này quay lại nó vẫn còn."
Túi bánh bao được đóng gói nhanh chóng được mang lên.
Kỳ Trì đưa cho tôi một phần: "Thử xem."
Tôi sững người: "Cho tôi à?"
"Đừng nói với tôi là cậu không đói, cậu có ăn gì ở nhà họ Chu đâu."
"......Cảm ơn." Tôi nhận lấy túi bánh bao.
Liếc nhìn bàn tay trắng trẻo thon dài của cậu ta, lại nhớ đến Lục Thâm bị rám nắng: "Sao cậu không bị rám nắng?"
"Hửm?" Kỳ Trì như không ngờ tôi lại đột nhiên hỏi vậy, nhìn cánh tay của mình rồi cười, "Cũng tạm ổn, chỉ dùng hết bảy tám chai kem chống nắng thôi."
Nghe ra cậu ta đang nói đùa.
Tôi cũng không nhịn được cười.
Ra khỏi nhà họ Chu, bụng tôi đúng là hơi đói.
Tôi lấy bánh bao súp nước từ trong túi ra.
Mỗi chiếc bánh bao đều được đựng trong một túi giấy nhỏ riêng biệt, cầm trên tay cũng không bị nóng.
Cắn một miếng, nước súp không nhiều không ít, hòa quyện với nhân thịt rất ngon.
"Thế nào?"
"Rất ngon."
Chắc là do ăn hơi vội, tôi bị sặc.
"Khụ khụ."
Có sợi tóc dính vào khóe miệng, nhưng tôi không rảnh tay.
"Chậm thôi," Kỳ Trì có chút buồn cười giúp tôi gạt sợi tóc ra, "Hạ học bá sao lần nào ăn cũng vội vàng thế, cứ như có người muốn tranh với cậu vậy."
Sợi tóc đó lại dính vào, Kỳ Trì theo bản năng muốn vén tóc ra sau tai cho tôi.
Tôi tránh đi.
Tay cậu ta dừng lại giữa không trung.
"Tôi tự làm được rồi."
Nuốt miếng bánh bao cuối cùng, tôi đưa tay vén tóc ra sau tai.
"Khó xử lắm sao?"
Kỳ Trì đột nhiên nói.
"Cái gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/kha-tri-ha/chuong-18-khong-co-thien-cam.html.]
Kỳ Trì thu tay về, khóe miệng vẫn giữ nụ cười thường trực.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Nhưng nhìn kỹ thì lại có chút tự giễu.
"Tôi nói chuyện muốn cướp người yêu của người khác ấy."
Thật không ngờ Kỳ Trì lại chủ động nói ra chuyện này, ngược lại khiến cho chút không thoải mái giữa tôi và cậu ta được phơi bày ra ngoài.
"Cậu......"
"Tôi thật sự có thiện cảm với cậu." Cậu ta không né tránh.
Khiến tôi trở tay không kịp.
Tôi dừng bước, suy nghĩ vài giây, hỏi: "......Tại sao vậy?"
Tại sao chứ?
Mấy năm nay tôi được nhà họ Chu giúp đỡ, đừng nói là Kỳ Trì, ngay cả Chu Dã, cũng chỉ là qua lại bình thường, không tính là nhiều.
Kỳ Trì và Lục Thâm chơi thân với Chu Dã nhất, thường xuyên đến nhà họ Chu cũng không có gì lạ.
Nhưng trong ấn tượng của tôi, tuy Kỳ Trì bề ngoài có vẻ hòa đồng, dễ nói chuyện, nhưng bản chất cũng không tốt hơn Chu Dã là bao.
Nụ cười giả tạo khiến người ta không phân biệt được thật giả.
Nếu nói ba người này ai là người thoải mái khi ở cùng nhất, thì chỉ có Lục Thâm mà thôi.
Tôi thật sự không hiểu tại sao Kỳ Trì lại có hứng thú với tôi.
Kỳ Trì một tay xách túi, một tay đút vào túi: "Nói sao nhỉ...... Cậu còn nhớ lúc cậu mới đến nhà họ Chu không?"
"Lúc đó, tâm trạng A Dã rất tệ. Hoàn cảnh nhà họ Chu cậu cũng biết, thật ra cậu ta không phải thật sự nhằm vào cậu, chỉ là vẫn chưa kiểm soát được cảm xúc của mình, nên mới trút giận lên cậu."
"Lục Thâm là người thẳng tính, trước khi gặp cậu thấy A Dã ủ rũ như vậy, còn tuyên bố muốn thay cậu ta dạy dỗ cậu một trận."
"Lúc đó tôi cũng chỉ định xem náo nhiệt thôi, nào ngờ đến nhà họ Chu, thật sự gặp được cậu, lại là chuyện khác."
Cậu ta nói đến đây thì dừng lại, tôi có chút tò mò nhìn cậu ta.
Kỳ Trì cười, tiếp tục nói: "Trước khi đi Lục Thâm đã tra rất nhiều tư liệu về cậu, xem xong còn than phiền với tôi, bảo sao lại có người đáng thương như vậy chứ."
"Đến nhà họ Chu, cậu vừa lúc đi từ trên lầu xuống, cứ thế nhìn chúng tôi."
Kỳ Trì như đang hồi tưởng, trong mắt vô thức nhuốm ý cười dịu dàng.
"......Rất sạch sẽ, mắt sạch sẽ, lông mày sạch sẽ, tóc cũng sạch sẽ...... Tóm lại, cả người đều rất sạch sẽ, cứ thế nhìn chúng tôi, không hề sợ hãi."
"Ban đầu Lục Thâm định vừa gặp cậu sẽ dằn mặt cậu một cái, nhưng sau đó nói chuyện cũng không lưu loát."
Cậu ta vừa nói vậy, tôi liền nhớ ra.
Lúc mới gặp Lục Thâm và Kỳ Trì, tôi còn chưa biết ai là ai.
Chỉ thấy một nam sinh tóc nhuộm màu, nửa xanh nửa xám, bước những bước chân phóng đại cố ý, hùng hổ đi lên phía trước.
"Này, cậu, cậu......"
Tôi thấy cậu ta nửa ngày rồi còn không nói nên lời, liền tiếp tục xuống lầu lấy nước.
Kết quả cậu ta lại tiếp tục lớn tiếng sau lưng tôi.
Tôi quay đầu lại.
Lần này cậu ta nói ra được câu hoàn chỉnh ——
"Cậu, chào cậu!"
Nam sinh phía sau cậu ta bật cười.