Họ thấy tạm thời chưa thể xác minh được thân phận của tôi, đành dự định bắt đầu hỏi về chi tiết vụ án.
Đúng lúc này, một trinh sát hình sự trung niên để râu quai nón bước vào phòng hỏi cung.
Sáng nay tôi từng gặp ông ấy ở cửa.
Ông ấy họ Thái, tôi nghe họ đều gọi ông ấy là đội trưởng Thái, là đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Đội trưởng Thái đi thẳng vào vấn đề, hỏi thẳng tôi: "Cậu nói cậu là kẻ buôn người? Vậy cậu nói cụ thể xem cậu đã làm những gì."
Tôi gật đầu rồi nói: "Chiều hôm qua, tôi đã bắt đi bé gái ở nhà 801, tòa nhà số 4, khu chung cư Cúc Viên."
Đội trưởng Thái vừa nghe tôi nhắc đến căn 801 thì lập tức cảnh giác cao độ.
"Hôm qua cậu đã đến 801 à? Vậy cậu đã g.i.ế.c nữ chủ nhà ở căn 801 sao?"
Tôi vội vàng phủ nhận: "Không, tôi không g.i.ế.c người đó. Trước khi tôi bắt bé gái đi thì mẹ của bé gái đã c.h.ế.t rồi."
Đội trưởng Thái nặng nề nhìn tôi.
"Mẹ của bé gái ư? Nhưng theo chúng tôi điều tra được thì nạn nhân nữ ở căn 801 là một phụ nữ độc thân, cô ấy không có con và luôn sống một mình. Vậy trong nhà lấy đâu ra bé gái?"
Tôi nghe xong thì sửng sốt, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển rồi lập tức phản bác lại: "Nhưng tôi đã rình rập ở đó ba ngày rồi, nhà cô ấy thực sự có một bé gái."
Tôi sợ đội trưởng Thái không tin, sau đó lấy ra tấm ảnh đó từ trong túi.
Tấm ảnh tôi dắt theo con mèo ôm bé gái ngồi xổm trước cửa phòng 801.
"Đây chính là tấm ảnh lúc đó khi tôi bắt bé gái đi."
Đội trưởng Thái nhận lấy tấm ảnh xem một lúc rồi đột nhiên hỏi tôi: "Tấm ảnh này là do ai chụp?"
Tôi nhún vai cố ý lắc đầu.
"Đây là một câu hỏi hay bởi vì tôi cũng muốn biết, có lẽ là hung thủ g.i.ế.c người chăng."
16
Đội trưởng Thái tiếp tục nhìn chằm chằm tấm ảnh trên tay rất lâu, bao gồm cả mặt trước lẫn mặt sau của tấm ảnh.
Ông ấy đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi và hỏi: "Hình như mặt sau của tấm ảnh này có chữ gì đó... bị cạo mất rồi, đúng không?"
Tôi suy tư nhìn chằm chằm mặt sau tấm ảnh: "Thật sao, vậy thì tôi lại không để ý lắm."
Đội trưởng Thái nghe xong đột nhiên nheo mắt lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ket-thuc-cua-mot-toi-buon/chuong-4.html.]
Ông ấy dùng một ánh mắt khác thường nhìn tôi rất lâu.
Sau đó mới xoay người đưa tấm ảnh cho nhân viên kỹ thuật xử lý.
Đội trưởng Thái quay đầu lại tiếp tục nhìn chằm chằm tôi và hỏi: "Bé gái đã bị cậu bắt đi đó hiện đang ở đâu?"
Tôi cúi đầu xuống, cố ý tránh đi ánh mắt của đội trưởng Thái.
"Đã được tôi gửi nuôi ở nhà một người thân xa, hiện cô bé đang sống rất tốt."
"Tôi hỏi là VỊ TRÍ CỤ THỂ!"
Tôi lắc đầu: "Tạm thời tôi vẫn chưa có ý định nói cho các ông biết."
17
Lời nói của tôi khiến đội trưởng Thái dần cau mày.
Có lẽ thấy tôi rất không hợp tác nên ông ấy đột nhiên đổi giọng.
"Tại sao lại đến tự thú?"
Tôi thở dài nói: "Tôi nói lương tâm trỗi dậy thì các ông có tin không?"
"Đừng nói nhảm, tôi thấy cậu muốn che đậy sự thật là cậu đã g.i.ế.c người thì có."
Tôi tiếp tục lắc đầu: "Thật ra, tôi chỉ là vì muốn sống sót."
"Ý gì?"
Tôi im lặng một lát rồi nói ra những lời sau đây: "Ba năm trước, tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư m.á.u mãn tính. Bây giờ bệnh tình đã tiến triển đến giai đoạn tăng tốc. Tôi đã thử rất nhiều loại thuốc nhưng đều không có hiệu quả. Toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi cũng đều đổ hết vào căn bệnh này. Bây giờ tôi đối mặt với hai lựa chọn. Một là đổi sang thuốc nhập khẩu đắt tiền hơn. Hai là ghép tế bào gốc tạo máu. Nhưng dù là lựa chọn nào thì tôi cũng không có tiền. Bây giờ tôi có thể mất mạng bất cứ lúc nào vì bệnh tình ngày càng xấu đi. Thế nên, tôi chọn trở thành kẻ buôn người rồi đến sở cảnh sát tự thú. Cho dù tội ác của tôi có tày trời thì các anh cũng sẽ không thấy c.h.ế.t mà không cứu! Cho dù sau này tôi sẽ vào tù, tôi nghĩ chắc là bệnh của tôi đã có chỗ trông cậy rồi."
18
Những lời này của tôi hoàn toàn khiến các cảnh sát trong phòng thẩm vấn đều im lặng.
Tuy đội trưởng Thái nửa tin nửa ngờ nhưng vì nhân đạo vẫn quyết định đưa tôi đến bệnh viện chỉ định để kiểm tra vào ngày mai.
Dù sao thì họ vẫn còn trông cậy tôi giúp họ phá án.
Buổi thẩm vấn tạm dừng khoảng mười phút.
Đội trưởng Thái quay lại tiếp tục hỏi tôi: "Cậu đã dám thừa nhận là kẻ buôn người, cho dù bệnh tình của cậu là thật, cho dù chúng tôi sẽ giúp cậu chữa bệnh nhưng cậu không sợ mình phải ngồi tù cả đời sao?"
Tôi bĩu môi: "Chắc là... không bị giam lâu đến thế đâu nhỉ."
"Nếu cậu phạm tội lừa bán trẻ em thật, cho dù cậu không liên quan đến án mạng, tôi cũng đảm bảo cậu sẽ phải ở tù hết quãng đời còn lại."